Các thôn dân nghĩ sao nói vậy, lời nói không quá xuôi tai, nhưng trên thực tế lại là thật lòng quan tâm những người này.
“Ta thấy hôm qua các ngươi luôn trông chừng ở cổng thôn, bây giờ tuy đã vào xuân nhưng ban đêm vẫn rất lạnh. Mấy người các ngươi ăn mặc mỏng manh, đồ ăn cũng là lương khô lạnh như băng. Người sống sờ sờ làm sao có thể chịu nổi?”
“Hơn nữa... Đó cũng không phải trẻ con, nếu không phải cố ý chạy trốn thì sao lại chạy đi giữa đêm? Cho dù là sói hoang trên núi thì cũng không tha người lớn như vậy về núi đâu...” Thôn dân nói tiếp.
Hoàng Sa có khổ mà không thể nói. Y cũng không thể nói thuộc hạ của mình vì đi tìm hiểu tình hình của nhà Tống Anh nên mới bị lạc mất đúng không?
Chỉ có thể cười gượng ứng phó với thôn dân mấy câu, sau đó tiếp tục đi tìm.
Nhưng tìm suốt cả một buổi sáng vẫn không thấy bóng dáng gã đâu, cũng không thể làm chậm trễ chính sự được.
Tế tổ nói đơn giản thì cũng đơn giản. Người của tộc Tống thị đều đến đây đông đủ, tất cả đồng loạt quỳ lạy. Tộc trưởng ở thôn Hạnh Hoa bọn họ phụ trách đọc điếu văn cúng tế, ngoài ra còn báo cáo một số chuyện trọng đại trong tộc với lão tổ tông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play