Tống Đường Hành chỉ cảm thấy tim mình bị đâm một dao thật mạnh.
“Phúc Sơn thúc hiểu lầm rồi... Những huynh đệ tỷ muội đó không chỉ do mẫu thân ta sinh ra... còn có các di mẫu khác nữa...” Tống Đường Hành giải thích, nói đến cuối thì trong lòng chua xót.
Tống Phúc Sơn bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy nhỉ. Chỗ bọn ta hiếm có người nạp thiếp nên ta nhất thời không nhớ ra. Vậy thì cha ngươi sống sung sướng thật đấy, đã có tức phụ nhi rồi mà còn có tiểu thiếp. Nhưng gia đình lớn như vậy chắc chắn tiêu xài không ít, nuôi tận mười đứa con lận đấy. Sau này tài sản được phân chia thế nào?”
“...” Tống Đường Hành cười gượng một tiếng.
Hắn không muốn nói chuyện nữa.
“Hỏi ngươi đấy. Sao lại không trả lời?” Tống Phúc Sơn nói.
“Dựa theo quy củ, huynh trưởng của ta sẽ được kế thừa tước vị và phần lớn gia tài, kế tiếp là ta, còn thứ tử thì chỉ có thể nhận một ít tiền. Tương lai sau khi ca ca ta kế thừa tước vị, bọn họ phải phân phủ, không khác gì nhà giàu có bình thường. Tuy nhiên... Nếu bản thân có thể thi đậu công danh thì cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.” Tống Đường Hành chỉ có thể mở miệng nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play