Tống Lão Căn thật sự lo lắng cho hạnh phúc cả đời của Tống Anh, sợ rằng nàng mê đắm vẻ bề ngoài trong chốc lát mà làm tổn thương Hoắc Nhung.
“A gia, người có việc gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo như vậy.” Tống Anh bất đắc dĩ nói, “Cảnh Tước chẳng qua chỉ là một người làm công trong thôn trang của ta, ta không có ý gì khác với hắn, người cũng suy nghĩ một chút xem, dung mạo của hắn còn đẹp hơn cả ta, nếu ta coi trọng hắn thì chẳng phải là lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân xấu xí sao?”
“Hơn nữa… dù Hoắc Nhung ở nơi khác thì trái tim vẫn ở bên cạnh ta.” Tống Anh chột dạ, đưa tay gãi gãi mũi: “Không phải người từng đến thôn trang của ta rồi sao? Bên trong thôn trang trồng nhiều loại hoa cỏ kỳ lạ, đều là hắn tặng đấy. Đúng rồi, mấy ngày trước hắn còn gửi một con hồ ly lông trắng tới, bộ lông của nó thực sự rất đẹp, ta đã giữ lại nuôi rồi.”
Lúc này, cảm xúc của Tống Anh đối với Hoắc Nhung rất phức tạp.
Có câu nói: Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*. 
*nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường với người ta.
Nàng chính là người chột dạ khi nhận quá nhiều thứ từ Hoắc Nhung. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play