Trước đây, Tống Anh cũng được coi là một người yêu thích mỹ thực, hơn nữa sau này sống một mình, cũng thích nghiên một vài món ăn ngon, chỉ là kĩ năng gói bánh ú hơi kém một chút mà thôi.
“Nha đầu, bánh ú này của con không giống với trước đây lắm, là… học được khi còn ở bên kia sao?” Tống Kim Sơn do dự một lát rồi hỏi.
Bên kia mà hắn nói, đương nhiên là ám chỉ Hầu phủ.
“Cũng gần như là vậy, là con nhìn thấy công thức ở trong một cuốn sách.” Tống Anh tìm một cái cớ: “Ngày mai, người gói giúp con một ít bánh trước nhé, con đi một chuyến lên huyện thành mua tất cả nguyên liệu về, sau khi làm nhân xong, bánh ú mà người cần gói có thể sẽ nhiều hơn một chút, đến lúc đó, gói một ngày con trả cho nương một trăm văn, được không ạ?”
Lúc đầu, Nguyễn thị còn cảm thấy rất cao hứng, lời này vừa nói ra, bà ấy nhất thời trừng mắt nhìn nàng: “Nương làm việc giúp con mà còn bắt con trả tiền công sao?”
“Nương, người giúp con gói bánh cả ngày, để người khác nhìn thấy sẽ nói lời ong tiếng ve đấy, nhưng nếu con trả tiền công cho người thì sẽ không như vậy nữa…. hơn nữa, người làm việc cực khổ như vậy, con không đưa tiền cho người thì sao coi được chứ? Chỉ là bánh ú này chưa được niêm yết giá cả, con chưa thể cho người nhiều hơn được, một ngày một trăm văn, người cứ nhận lấy đi nhé, nếu như buôn bán tốt, con sẽ trả thêm cho người, tính theo số lượng ạ.” Tống Anh lại nói.
Trong lòng Nguyễn thị buồn bực một hồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT