Tiểu nhân sâm thuận miệng nói xong, hai mắt Tống Anh lập tức sáng rực, khóe miệng cong lên để lộ hàm răng trắng tinh, phối với gương mặt bị hủy dung, trông có hơi đáng sợ.
“Canh nhân sâm... Không tệ, không tệ.” Tống Anh gật gật đầu, nghiêm túc nói, “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta. Phía tây thôn có con sông lớn nối liền hai miền nam bắc, mỗi ngày đều có người làm việc ở bến tàu. Sau này ngươi đi theo ta cùng mở một cửa hàng, mỗi ngày nấu canh gà hầm sâm, nhất định vừa ngon vừa có thể bán với giá tốt...”
Nói xong, nàng cười tủm tỉm nhìn tiểu nhân sâm, trông như một con hổ đang cười.
ภђâภ รâ๓ tinh sợ tới mức run rẩy.
Nếu ngày nào nó cũng tắm rửa, chẳng phải sẽ tắm tới lột da luôn sao?
“Ta vẫn nên nhổ cỏ thì hơn! Đồ xấu xa nhà ngươi, rõ ràng chúng ta đã nói rõ là ngươi không thể rình rập ta rồi mà!” ภђâภ รâ๓ tinh lập tức cảnh giác.
Tống Anh cười nhạo một tiếng: “Đồ xấu xa à? Theo thân phận trên hộ tịch, ngươi còn phải gọi ta một tiếng nương đấy. Linh vật các ngươi tu luyện thành người cũng không thể chỉ truy cầu vẻ bề ngoài, không tu dưỡng tâm tính chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play