Tuy đã đặt tên cho ภђâภ รâ๓ tinh nhưng Tống Anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Sau khi ăn cơm tối xong, nàng không quên uy hiếp tiểu ภђâภ รâ๓ tinh thêm mấy lần. Sau khi thử nhiều lần, nàng phát hiện ánh sáng màu vàng của mình quả thực có thể xác nhận vị trí của ภђâภ รâ๓ tinh. Hơn nữa, nếu nàng sử dụng ánh sáng màu vàng thì có thể trói chặt tiểu nhân sâm. Nhưng sau khi sử dụng ánh sáng màu vàng xong phải nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, nếu không sẽ kiệt sức.
Có lẽ pháp lực của ภђâภ รâ๓ tinh không cao, khi ở trong tay nàng, nó không có cách nào phản kháng được.
Lúc này, nàng mới hoàn toàn yên tâm.
Nhưng đến khi ภђâภ รâ๓ tinh nhìn thấy hậu viện nhà nàng, nó suýt nữa phát điên!
“Vì sao lại cho gà ăn linh vật bổ dưỡng lớn như vậy! Ta muốn ăn, ta muốn ăn!” ภђâภ รâ๓ tinh hận không thể bổ nhào vào mấy con gà con trước mặt, cướp đồ ăn với chúng nó!
“Hả? Còn thừa nhiều rau dại như vậy sao?” Tống Anh hơi sửng sốt, “Bảy, tám con gà con và một con gà mẹ hẳn là nên ăn hết từ lâu rồi chứ?” Tống Anh nhìn đống rau dại kia đến ngây người.
“Ta muốn ăn! Huhu! Đồ xấu xa, cho nhìn mà không cho ăn... Còn không bằng mang ta đi hầm luôn cho rồi!” ภђâภ รâ๓ tinh ấm ức muốn chết.
Tống Anh mặc kệ nó, nhìn chằm chằm mấy con gà kia, phát hiện chỉ có một con gà con lông vàng ăn rau dại trong đất, những con gà vịt khác đều ở trong chuồng gà không đi ra, cho dù có ra ngoài đi dạo thì cũng sẽ tránh đống rau dại, chỉ ăn thức ăn ßìทɦ Շɦườทɕ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT