Những người này nói xong thì liên tục lắc đầu, xem ra Lý Kim Bảo không phải là người đàng hoàng, thất vọng rời đi.
Lý Tiến Bảo thật sự có oan mà không thể nói ra.
Đúng như những gì người khác nói, một tiểu nha đầu sao có thể đánh hắn ta biến thành bộ dạng như thế này?
Mặc dù rõ ràng là do Tống Anh làm, nhưng không ai chịu tin hắn ta!
Thậm chí mọi người đều cho rằng, Tống Anh đã cứu hắn ta!
Lý Tiến Bảo tức giận đến mức thổ huyết, Lưu thị đau lòng cho con trai, nhưng người của Lý gia cũng hiểu chuyện, sợ người khác cho rằng mấy phòng còn lại của Lý gia cũng không phải người tốt, vậy nên đến nài nỉ lão bà tử của Lý gia, bắt một con gà mẹ đưa đến Tống gia để Tống Anh bồi bổ thân thể, xem như đã tạ lễ.
Nguyễn thị vốn dĩ không muốn nhận, nhưng Tống Anh lại bảo Nguyễn thị cứ thoải mái nhận đi.
Sau đó kể lại chuyện Lý Tiến Bảo xúi giục đám trẻ con giết chết nguyên chủ, một con gà không thể giải quyết được chuyện này!
Ngày tháng sau này còn dài mà!
Tống Anh cũng không quá để tâm đến chuyện này, chuyên tâm nghiên cứu không gian của mình.
Giun đất mà nàng đào lên được đặt ở một góc sân sau, trên đống rơm phủ rất nhiều cỏ khô.
Ở sân sau có khoảng bảy tám con gà con, ngoài ra còn có một luống rau dại nhỏ trông có vẻ héo úa, lũ gà con đang rúc trong đó tìm kiếm thức ăn.
Tống Anh suy nghĩ một chút, lấy một ít linh thủy từ trong không gian ra rồi lén lút đổ vào luống rau dại ở sân sau nhân lúc Nguyễn đi vắng.
Hạt giống trong vườn vừa mới được gieo trồng, trừ khi loại nước này có thể kích thích tăng trưởng, nếu không thì sẽ không thể nhìn thấy hiệu quả trong chốc lát.
Tốt hơn là nàng cứ thử nghiệm trên luống rau dại này trước.
Nước đã thấm vào đất, Tống Anh không đi đâu cả, nàng xách một cái ghế nhỏ ra rồi ngồi đó nhìn chằm chằm luống rau dại, Nguyễn thị đi tới, tưởng rằng Tống Anh đang nhìn đàn gà con nên cười nói.
“A Anh, nương đi giúp tam thẩm của con cấy mạ, con ở nhà chú ý một chút nhé, nếu cảm thấy không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi, biết chưa?” Nguyễn thị trìu mến nói.
Tống Anh khẽ cau mày.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Nguyễn thị quá tốt bụng, nhà nàng chỉ có một phần ba mẫu đất nên đã sớm hoàn thành công việc rồi, nhưng tam phòng được chia nhiều đất nhất, không thể làm xong trong chốc lát.
Là anh em thân thích, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, nhưng mà…
Có vẻ bên phía tam phòng không hề khách khí chút nào.
Nhờ mẫu thân nàng giúp đỡ công việc thì thôi không nói đến, nhưng ngay cả đưa cơm buổi trưa cũng bắt mẫu thân nàng làm.
Nguyễn thị đang cầm cái giỏ tre nhỏ trong tay, Tống Anh đi tới rồi lật tấm vải bên trên giỏ tre ra, trong lòng nhất thời cảm thấy không thoải mái: “Nương, cả nhà Tam thúc bây giờ đều đang ở ngoài ruộng sao? Ngoại trừ gia gia nãi nãi, nhà thúc ấy có tổng cộng sáu miệng ăn lớn nhỏ, vậy mà bắt chúng ta lo việc ăn uống cho cả nhà họ sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
Nguyễn Thị không được tự nhiên lắm: “Nhưng nương cũng không thể trộm đồ từ phòng bếp của nhà tam thúc con được mà.”
Bà ấy da mặt mỏng, tam phòng lại không có ai ở nhà, bà ấy tùy tiện xông vào cũng không hay lắm nhỉ?
Tam phòng không chỉ được chia nhiều đất hơn mà ngay cả gian phòng cũng nhiều hơn, gồm hai gian phòng phía Tây và một gian phòng phía Đông, sân sau cũng giống với nhà nàng, nhưng được ngăn cách bằng một bức tường đất.
“Trộm đồ gì chứ? Nương làm việc cho nhà bọn họ, coi như là họ hàng thân thích nên không nhận quà tạ lễ cũng được, nhưng không thể sử dụng thêm cả đồ đạc nhà mình được. Mặc dù mấy cái bánh ngô này không đắt, nhưng được voi sẽ đòi tiên, chúng ta không thể chiều theo lòng tham của họ được! Huống chi bên phía tam phòng có tới hai người trường thành và ba đứa con trai, chỉ có Nhàn thư nhi là ăn ít hơn, nhà chúng ta cũng không dư dả gì, nấu một bữa cơm cho họ đã bằng nhà chúng ta ăn hai ngày rồi!” Tống Anh lo lắng nói.
Nàng không hề nói quá chút nào.
Tam phòng nhiều người nhất, đường đệ lớn nhất trong ba đứa đã mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất cũng đã mười tuổi.
Đang tuổi lớn, có thể ăn ít sao?
Không phải nàng keo kiệt mà là không thể để loại hành vi vô lý này phát triển,
Tam phòng nhờ mẫu thân giúp đỡ thì phải có dáng vẻ của người nhờ vả chứ!