Nhan Nhan đến Bắc Kinh tìm tôi, không hiểu sao lại nói đến bạn học Y. Công ty của cậu ấy gần đây đã mất chuỗi vốn, đang phải huy động tiền khắp nơi.
Nghe xong mắt tôi sáng lên, tôi vẽ truyện tranh và cũng dành dụm được một số tiền trong hai năm qua.
Tôi đưa nó cho một người bạn cùng vẽ truyện tranh, để cô ấy đứng tên đầu tư cho bạn học Y, thuận tiện nhờ cô ấy bỏ thêm vào một ít tiền.
Thật hạnh phúc, có tiền thật tuyệt!
Tuy không nhiều lắm nhưng thà có ít còn hơn không có gì cả.
Cô ấy nói tôi là làm việc tốt không lưu danh, đúng là Lôi Phong sống.
Chậc, cô ấy làm sao hiểu được!
Người này đã cho tôi sức mạnh vô tận, giúp tôi suốt thời trung học.
Cuối cùng tôi cũng có thể làm gì đó cho cậu ấy.
Mỗi tội quên không để dành cho mình một ít, tháng sau chắc phải cạp đất mà sống.
Cố lên bạn học Y, bạn nhất định sẽ thành công!
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
25.02.2023
Nhận được không ít giúp đỡ từ các quý nhân, công ty dần dần có khởi sắc.
Một năm qua tôi bận rộng đến mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Tăng ca đến tận khuya, nhìn thấy ánh trăng bên ngoài.
Tôi chợt nghĩ: Không biết bạn học Kình Ngư đang làm gì? Đang thức đêm để làm bản thảo truyện tranh sao?
Liệu cô ấy có đang ngắm trăng giống tôi không?
Bút danh của bạn học Kình Ngư là「Kình Lạc」.
Mà công ty của tôi tên là 「Công ty TNHH Khoa học kỹ thuật Vạn Vật」.
Nhất kình lạc, vạn vật sinh.
Bạn học Kình Ngư, tôi đang được đưa tin. Cuối cùng tôi có thể đứng ở nơi cậu có thể nhìn thấy tôi.
Cậu có xem tin về tôi không?
Cậu có nghĩ tôi rất giỏi không?
Cậu và Cố Chi Hành thế nào rồi?
Nếu hắn ta bắt nạt cậu, tôi sẽ tẩn hắn một trận.
Chúc cậu luôn khỏe mạnh, không bệnh tật.
54.
【Nhật ký Tô Kình】
29.06.2023
Hôm nay, tâm trạng vui vẻ.
Tôi lại thấy tin của bạn học Y, truyền thông bình luận rằng cậu là một người mới nổi trong lĩnh vực khoa học công nghệ, có tầm nhìn xa trông rộng, tương lai rất hứa hẹn.
Tôi rất vui vì cậu có thể thành công nhưng như vậy cậu sẽ càng xa rời tôi.
Cậu mặc vest và quần tây, bình tĩnh nhận phỏng vấn, vẻ điển trai của cậu cũng được bàn tàn nhiều.
Xa cách nhiều năm, cậu không trở thành một gã mập mạp, ngạo mạn mà vẫn dịu dàng, lịch sự như dáng vẻ thiếu niên trong trí nhớ tôi.
Thật tốt.
Nhìn thấy dưới mắt bạn học Y có một màu xanh đạm mờ nhạt, chắc hẳn là rất vất vả. Bạn phải chú ý nghỉ ngơi, đừng mệt đến bệnh nhé!
À mà, cha mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho tôi, không hứng thú lắm.
Tôi giống như con cá voi tên Alice.
Cô độc bơi dưới biển sâu, không đồng loại nào có thể hiểu được tần số của tôi.
Hóa ra khi thích một người nào đó đến một mức độ nhất định, sẽ cảm thấy mất hết ý chí.
【Nhật ký Giang Tự Hoài】
29.06.2023
Dư Minh Mị sắp kết hôn.
Cô ấy hỏi tôi: 「Cậu nói cậu có người thích nhưng nhiều năm nay tôi chưa thấy có người con gái nào bên cạnh cậu cả.」
Tôi nói: 「Người đó không ở cạnh tôi mà ở trong tim tôi, chưa bao giờ rời đi.」
Ngày mai tôi bị bố mẹ ép đi hẹn hò.
Nghe nói đối phương là bạn học cấp ba của tôi.
Bạn học Kình Ngư, liệu có phải là cậu không?
Với hy vọng nhỏ nhoi ấy, tôi đã đồng ý.
Không thể tưởng tượng được nếu đó thực sự là cậu, tôi sẽ hạnh phúc thế nào.
Đến lúc nào phải cư xử thế nào cho ổn?
Haizz, tôi nghĩ quá nhiều rồi.
Thích cậu nhiều năm như vậy, dường như đã trở thành thói quen.
Nghe nói cho một sinh viên trao đổi từ Đại học Bắc Kinh sắp đến trường chúng tôi, tôi đã đoán có phải cậu không?
Tôi nhìn thấy một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng tổ chức buổi ký tặng ở hiệu sách gần nhà, tôi từng nghĩ đó có phải là cậu không?
Ngay cả khi có người muốn đầu tư vào công ty tôi, tôi vẫn tự hỏi liệu đó có phải là cậu không?
Mỗi lần hi vọng lại là thất vọng, như công dã tràng.
Nhưng vẫn không ngừng chờ mong.
Chúc cậu ngủ ngon mơ đẹp.
55.
【Nhật ký Tô Kình】
30.06.2023
Hôm nay, thật khó để diễn tả tâm trạng bằng một từ.
Sau bao nhiêu năm, tôi đã gặp lại bạn học Y.
Đầu óc tôi trống rỗng khi nhìn cậu bước vào nhà hàng, ngồi xuống đối diện tôi.
Hóa ra cậu ấy là đối tượng xem mắt hôm nay của tôi!
Ôi mẹ ơi, trời ơi, cứu với. Tôi cảm thấy như mình đang khó thở, muốn ngất xỉu luôn.
Ai có thể tới cứu tôi không?
Cậu lên tiếng trước: 「Xin chào, tôi là Giang Tự Hoài, cô là?」
「Xin chào, tôi là Tô Kình.」 Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.
Nghĩ lại thì quả nhiên cậu ấy không nhớ tôi.
Cậu ấy đúng là lịch sử, rót rượu hoa quả, đưa khăn giấy cho tôi trong, cẩn thận và lễ độ.
Chúng tôi nói về những chuyện cũ thời trung học, không nói nhiều về công việc cũng như gia đình của tôi.
Mà tôi, so với dáng vẻ điềm đạm của cậu, tôi lại nói chuyện lắp bắp, đúng là không có tiền đồ.
Cậu cười khẽ: 「Tô tiểu thư, cô căng thẳng à?」
「Không, không, không,」 Tôi phủ nhận tận ba lần, 「Chỉ là thường xuyên làm việc ở nhà, đã lâu không nói chuyện cùng người khác.」
Nhưng nụ cười của cậu lại khiến lòng tôi rung rinh.
Không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang người tôi thích.
Sau này nghĩ lại, có lẽ cậu ấy cố ý dẫn dụ tôi, đúng là doanh nhân trẻ có khác, dụ tôi kể chuyện của mình mà không để lại dấu vết.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: 「Tôi có thích một người đã lâu nhưng anh ấy không thích tôi nên chúng tôi chẳng thể bên nhau.」
Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt nhưng cậu sẽ không biết.
Cậu trầm tư nói: 「Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.」
Nghe nói Dư Minh Mị sắp kết hôn, có lẽ là người cậu ấy yêu mà không có được.
「Một khi đã vậy, chúng ta coi như là đồng bệnh tương liên.」
Có lẽ do uống chút rượu mà đầu óc có thêm dũng khí, hoặc có thể người trước mặt mỗi cử chỉ đều quá quyến rũ, hoặc có thể tôi đang cố nắm lấy thứ gì đó sau bao năm hèn nhát.
Tôi chưa kịp suy nghĩ đã nói: 「Nếu không chúng ta kết hôn đi?」
“Lạch cạch” một tiếng, cậu ấy làm rơi ly rượu trên tay, khó tin nhìn tôi.
Quả thực là khá đáng sợ.
Tôi cũng sửng sốt, cố gắng giải thích: 「Ý tôi là nếu chúng ta không thể ở bên người mình thích, cũng không thích nhau, sao không… Cùng nhau kết hôn giả, đối phó với gia đình.」
「Thật xin lỗi,」 Cậu ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy khăn lau miệng, 「Đúng là một đề nghị thú vị, khi về tôi sẽ suy nghĩ. Ngày mai, tôi sẽ cho cô một câu trả lời được không?」
Tôi gật đầu, lại nghĩ, cậu ấy thật lịch sử.
Từ đầu đến giờ, dường như cậu ấy đang kìm nén cảm xúc mãnh liệt nào đó, mấy lần muốn nói lại thôi, chắc là muốn kết thúc nhưng ngại gia giáo không tốt nên không nói thẳng ra chăng?
Rõ ràng có thể trực tiếp từ chối, nhưng phải suy nghĩ cả đêm chỉ để giữ thể diện cho tôi, cậu thực sự đã khiến tôi muốn khóc.
Sau đó, cậu đến quầy lễ tân trả phòng, đứng không vững, suýt chút nữa đập vào bàn, đi ra cửa lại đụng vào cửa.