Ngày hôm sau, Giang Dục tỉnh dậy với một cơn choáng váng, cậu day day thật mạnh vào trán, ngồi dậy khỏi mặt giường xa lạ.
Chẳng cần mở mắt cậu cũng biết đây là phòng của Lê Ứng, bởi lẽ trên giường còn vương mùi hương độc nhất vô nhị thuộc về anh. Trước nay Giang Dục vẫn luôn cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt trên người Lê Ứng, nghe vô cùng dễ chịu. Song Lê Ứng lại nói với cậu rằng anh chưa bao giờ dùng nước hoa, đến sữa tắm cũng chỉ là một hãng thường gặp. Dường như chỉ có mình Giang Dục là cảm thấy mùi hương ấy cực kì thơm.
Tỉnh giấc rồi, Giang Dục lại ngồi mơ màng trong chốc lát, sau đó cậu cầm lấy di động đang đặt bên cạnh để xem giờ. Được lắm, sắp đến giờ ăn trưa rồi, bây giờ có chạy vắt giò lên cổ thì cũng không kịp giờ học.
Thế là Giang Dục cũng không vội, cậu lề mề đứng dậy đi rửa mặt.
Đến khi Giang Dục bước ra khỏi phòng, cậu chợt bắt gặp Lê Ứng đang ngồi trên sô pha ở phòng khách xem máy tính.
Thấy cậu đi ra, Lê Ứng quét mắt sang, khóe môi anh chợt vẽ nên một nụ cười thấp thoáng, anh đặt máy tính lên bàn trà rồi đứng dậy.
“Đói không em?” Lê Ứng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT