Buổi sáng Hứa Tây ở trong tẩm điện đọc thoại bản, chiều cậu định tới chỗ Hoắc Kỳ nhưng hỏi ra mới biết đối phương còn bận việc nên dứt khoát chạy qua hậu viện phơi nắng.
Tối đến, Hoắc Kỳ trở về từ thiên điện phát hiện tẩm điện vắng bóng thiếu niên.
Người hầu cạnh bên vừa lúc tiến lên bẩm báo, nói rằng Hứa Tây đã tắm trong phòng gần một canh giờ rồi.
Ma Tôn hơi do dự, bước khỏi tẩm điện.
Rốt cuộc Hứa Tây vẫn là người hiện đại, lúc tắm rửa không quen có kẻ kề cạnh nên hiện giờ, tất cả người hầu đều chờ bên ngoài.
Lúc Hoắc Kỳ đẩy cửa bước vào, Hứa Tây đang chìm người trong nước mơ màng sắp ngủ, nghe tiếng bước chân thì giật mình hoảng sợ. Cậu còn tưởng người phía ngoài đột nhiên tiến tới nên lập tức xoay lưng lặn xuống sâu hơn, khuấy ra chút bọt nước như một con cá nhỏ.
Đến khi nhìn thấy kẻ đến là Ma Tôn, thiếu niên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tắm một canh giờ rồi?” Thân hình đen như mực của Ma Tôn bước qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng mỏng tang, cuối cùng dừng lại bên bờ.
Nhìn người đang chìm mình trong nước, hiển nhiên ánh mắt nam nhân hơi tối.
Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên trải một tầng hơi nước mỏng mơ hồ sáng lên. Làn da cậu vốn nõn nà, hiện giờ được nhiệt độ hun nóng ửng lên đẹp đẽ. Chuyển tầm mắt xuống chút nữa, da thịt ẩn hiện trong nước đã bị tóc đen và hơi nước che khuất.
Tầm mắt Hoắc Kỳ dừng lại vài giây, sau đó bất động thanh sắc căng hô hấp, rời đi.
Bể tắm nơi này làm từ linh ngọc nên ngâm lâu cũng không cảm thấy không thoải mái, ngược lại linh khí còn thấm vào kinh mạch.
Hứa Tây ngâm thoải mái đến mềm người, cậu lười nhác ghé vào thành bể giống như mèo nhỏ, “Suýt nữa em ngủ mất.”
Vừa nói chuyện, Hoắc Kỳ vừa tiến đến cạnh bên, mang quần áo cậu tới.
“Nào, về rồi ngủ.”
Động tác Ma Tôn quá tự nhiên, đầu óc Hứa Tây choáng váng thiếu chút nữa bước thẳng từ trong nước ra. Cũng may cậu nhanh chóng phản ứng lại, chìm người xuống.
Thiếu niên chỉ lộ chóp mũi và đôi mắt đen nhánh ra ngoài, chỉ về phía Ma Tôn, “... Em tự mặc, chàng quay mặt đi.”
Giữa mày Ma Tôn khẽ nhúc nhích, không nói gì nữa mà phối hợp xoay người lại.
Bên bờ truyến đến vài tiếng nước, sau đó là âm thanh thiếu niên loạt soạt mặc quần áo.
Hoắc Kỳ chậm rãi thở ra, ngón tay bỗng truyền đến xúc cảm mềm mại.
Hứa Tây đã mặc quần áo xong nên bước lại nắm tay hắn.
Nam nhân rũ mắt nhìn, ngón tay thiếu niên trắng nõn vùi trong bàn tay hắn càng thêm thon nhỏ. Năm ngón tay bị hơi nước hun mềm xuyên qua khe hở giữa các ngón tay Hoắc Kỳ, đốt ngón tay áp vào nhau, kín kẽ nắm chặt.
Tuy không biết động tác này có ý tứ gì nhưng hình ảnh nọ khiến trái tim Hoắc Kỳ tan ra. Hắn nhướng mày, dò hỏi nhìn thiếu niên.
Gương mặt Hứa Tây ửng hồng, không rõ vì ngâm mình hay còn nguyên nhân nào khác. Ánh mắt cậu có phần đương nhiên, ra vẻ tự nhiên biện giải, “Yêu đương đều nắm tay mà.”
Nói xong, người kia đột nhiên thu lại bước chân định tiến tiếp, Hứa Tây có thể cảm nhận lực siết trên tay Ma Tôn chợt mạnh hơn. Ma Tôn kéo cậu hơi lảo đảo, rồi nắm lấy cái cằm tinh xảo.
Môi mềm bị cắn xuống, phản ứng đầu tiên của Hứa Tây là nghi hoặc, tại sao Ma Tôn không ngâm mình mà nhiệt độ cơ thể còn nóng hơn cả cậu.
Hứa Tây phát hiện, ngoại trừ lần hai người xác định quan hệ kia ra, Ma Tôn đều hôn môi rất mãnh liệt. Động tác nam nhân quá đỗi mạnh bạo, thân thể Hứa Tây không khống chế được ngửa về sau vậy nên mỗi lần Ma Tôn hôn xuống, hắn lại vươn một tay ôm ngang eo, tay còn lại đặt sau đầu thiếu niên, khống chế cậu hoàn toàn trong lồng ngực.
Lần này cũng thế.
Cái ót Hứa Tây bị người nọ đè lại, cậu có thể cảm nhận được tay kia của Ma Tôn muốn ôm mình nhưng chẳng hiểu sao, nâng lên một nửa lại nhịn xuống.
Chỉ vì cái tay ấy đang đan lồng trong tay thiếu niên.
Hôn một lát thôi mà Hứa Tây đã không chịu nổi.
Cậu ngâm mình lâu thế này, hiện tại lại bị hôn đến thiếu oxi, thân thể không kiểm soát được mà nhũn ra, dường như không đứng nổi.
Hiển nhiên Ma Tôn chưa thỏa mãn.
Vậy nên Hứa Tây đáng ra phải về tẩm điện, lại mơ màng bị Ma Tôn đặt xuống một cái ghế mềm.
Sống lưng cậu tì vào cửa sổ gỗ, Ma Tôn cúi người hôn xuống, còn không quên siết tay cậu giống như nắm chặt khi nãy.
Can bản Hứa Tây không chống đỡ được kiểu tấn công này.
Mới đầu cậu còn có thể phối hợp một chút, nhưng giờ đã sớm mềm người, mặc Hoắc Kỳ chi phối.
Đến tận khi Hứa Tây nhận ra địa phương nào đó của bản thân không bình thường, đáy lòng cậu mới căng thẳng, khép đầu gối lại theo bản năng.
Hai người dựa sát gần nhau, đương nhiên Ma Tôn cũng phát hiện.
Nam nhân khựng lại, cuối cùng cũng buông tha môi cậu.
Chỉ rũ mắt một cái, đầu gối thiếu niên đã bị tách ra với tư thế chẳng thể khước từ.
“Chàng… Đừng nhúc nhích!”
Tư thế này chẳng có cảm giác ăn toàn chút nào, Hứa Tây như vừa nung chín, môi bị hôn sưng đỏ, đôi mắt giờ đây cũng hồng hồng xấu hổ. Cậu duỗi tay muốn đẩy đầu gối Ma Tôn ra, đáng tiếc, sức lực chẳng khác nào mèo nhỏ đang dùng đệm thịt đập nhẹ, không có tác dụng gì, ngược lại càng khiến tình huống trở nên trầm trọng.
Bàn tay được người kia đè lại, hơi thở nóng rực vương vấn bên môi, Hứa Tây chợt nghe được âm thanh hơi khàn của Ma Tôn, “Tiểu Tây, lần trước em giải quyết thế nào?”
“...”
Hứa Tây sửng sốt vài giây mới hiểu lần trước mà Hoắc Kỳ đang hỏi là lần cậu tỉnh táo tiến vào thức hải Ma Tôn.
Thiếu niên càng nghĩ càng thấy thẹn, khóe mắt đã loang loáng ánh nước. Cậu quay mặt đi không muốn đáp nhưng cuối cùng vẫn bị ép trả lời.
Giọng nói dường như mang theo nức nở, “Thì là… Tự nó sẽ ổn ạ.”
Hứa Tây thành thật khai báo xong còn tưởng mình sẽ được buông tha, nào ngờ Ma Tôn khẽ gật đầu, hôn lên môi cậu, mút nhẹ, “Lần này để ta giúp Tiểu Tây, được không.”
Câu này dọa Hứa Tây sợ hết hồn, cậu nâng mắt nhìn Ma Tôn. Khi nãy Hứa Tây định sẽ vào ngủ luôn nên chỉ khoác một lớp áo trong mềm mại, do lăn lộn hồi lâu nên đã sớm xộc xệch, chẳng che được bao nhiêu. Còn Ma Tôn, hắn mặc áo gấm trang trọng quy củ như cũ, vạt áo đối xứng nghiêm cẩn, thoạt nhìn cực kì đứng đắn. Thậm chí ngữ khí đối phương lúc nói câu kia cũng rất bình tĩnh, chẳng khác phân phó mệnh lệnh là bao.
Hứa Tây ngẩng đầu, thấy trọn biểu tình Ma Tôn.
Khuôn mặt nam nhân không còn lạnh băng giống ngày thường, thái dương hắn phủ một lớp mồ hôi mỏng, mi mục phủ kín sương mù, lộ ra… dục vọng không thể che lấp.
Hứa Tây chợt ngây người.
Kết cục của việc vừa buông bỏ cảnh giác là bị người nào đó khống chế hoàn toàn trong tay.
Tiếng nước vụn vặt nơi góc phòng xen lẫn dao động tự nhiên trong ao hoàn toàn có thể khiến kẻ khác mặt đỏ tai hồng.
Chờ đến khi hô hấp hai người hoàn toàn bình ổn, cả người Hứa Tây rịt ra một lớp mồ hôi mỏng, vô lực nằm trong lòng Hoắc Kỳ. Cậu hé mắt, vừa vặn nhìn thấy Ma Tôn dùng khăn chà lau đốt ngón tay, vậy nên hai mắt lại nhanh chóng khép vào.
Hai người chỉnh trang đơn giản hồi lâu, Ma Tôn xoa xoa đốt sống lưng căng chặt của thiếu niên, âm thanh nhiều hơn vài phần lười nhác, thập phần mềm nhẹ so với thường ngày.
“Bế em về nhé?”
Dứt lời, Hứa Tây như bị giẫm phải đuôi, lập tức giãy khỏi lồng ngực đối phương.
Cậu thừa biết đám người hầu trong Thôi Ngôi Điện có thể biên thành bao nhiêu mẩu chuyện xưa.
Trước kia cậu với Ma Tôn chưa làm gì nhau đã bị đồn thành thế này, hiện giờ nếu để bọn họ nhìn thấy Ma Tôn bế cậu ra ngoài, Hứa Tây hoàn toàn không dám tưởng tượng sáng mai ngủ dậy sẽ nghe được thứ đáng sợ gì.
Thiếu niên xoa bóp cẳng chân mềm oặt của mình, đứng lên từ ghế đệm, không quên cúi đầu kiểm tra một phen.
Hứa Tây đờ người.
Trên cổ cậu, xương quai xanh, thậm chí xuống thêm chút nữa… Đều dày đặc dấu vết.
Ma Tôn đứng cạnh bên thấy trọn cảnh này, còn chưa kịp nói gì thiếu niên đã hoảng loạn khép chặt cổ áo lại.
Kiểm tra bản thân xong, Hứa Tây không quên kiểm tra cả Ma Tôn.
Ma Tôn đặc biệt phối hợp, để mặc thiếu niên xoay mình tới lui.
“Được rồi, chắc không nhìn được gì đâu nhỉ?” Hứa Tây kiểm tra xong bèn thở phào nhẹ nhõm, hỏi.
Đáy mắt Ma Tôn thấp thoáng ý cười, lặng yên vài giây mới gật đầu.
Hắn nhủ thầm, không nhìn được gì… mới là lạ.
Thiếu niên hỏi câu này gương mặt vẫn đang phớt hồng, môi cũng cực kì diễm lệ. Rốt cuộc cậu vừa trải qua chuyện gì, không cần nói cũng cực rõ ràng.
Hoắc Kỳ không ngại kẻ khác đồn đãi ra vào nhưng hắn tuyệt đối không muốn cho bọn chúng thấy được dáng vẻ này của thiếu niên.
Cuối cùng, Ma Tôn thi pháp truyền âm để đám người hầu đang canh giữ bên ngoài rời đi, sau đó để mặc Hứa Tây dắt tay đưa hai người “lén lút” trở về tẩm điện.
…
Náo loạn trong phòng tắm hồi lâu, vừa trở về tẩm điện Hứa Tây đã không mở nổi mắt.
Cậu thay áo trong mới rồi chui vào chăn.
Bóng tối bao trùm, một góc chăn dày được người nọ nhấc lên, cơ thể mang theo nhiệt độ áp lại gần.
Ma Tôn nằm xuống, nâng tay xoay thiếu niên đang cuộn tròn lại, ấp cậu vào lòng, thuận đà rúc đầu vào cần cổ mềm mại hít thật sâu. Hứa Tây được ấp mềm người nên để mặc hành động đối phương.
Chóp mũi đụng vào lồng ngực phập phồng vững vàng của nam nhân, yên lặng hồi lâu, thiếu niên chợt mơ màng ngẩng đầu, chọc nhẹ Ma Tôn.
Hứa Tây rũ mắt nhìn cậu.
Đôi mắt thiếu niên trong đêm tối vẫn trong vắt như cũ, cậu mím môi, khẽ giọng, “Em cảm thấy hình như chúng mình tiến triển hơi nhanh.”
Biểu tình Hứa Tây khi nói câu này cực kì nghiêm túc.
Mặc dù Hứa Tây chưa từng yêu đương nhưng cậu từng nghe hiểu khá nhiều ở thế giới trước, đến đây cũng đọc không ít thoại bản.
Trước đây hay hiện tại, cậu đều thấy mọi người không yêu đương nhanh thế này.
Tất cả đều dắt tay, ôm nhau, sau đó hẹn hò rồi hôn môi…
Đến khi chín muồi, hai người mới có thể sống chung… Rồi làm này làm nọ.
Tóm lại rất có trình tự. Đây cũng là nguyên nhân khi nãy Hứa Tây chủ động nắm tay Ma Tôn.
Nào ngờ, cậu vừa chủ động một chút, hai người đã trực tiếp lao vào ôm hôn… Thậm chí thiếu chút nữa làm cả bước cuối cùng.
Hiện giờ Hứa Tây bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy không phù hợp.
Cậu quyết định thương lượng với Ma Tôn.
Yêu đương từng bước một vẫn tốt hơn.
Bằng không… Kích thích quá, cậu không chịu nổi.
Ma Tôn nghe cậu nói mà mi mắt giật giật.
Nam nhân áp tay lên sống lưng thiếu niên vỗ về, mở miệng, “Tiểu Tây cảm thấy nhanh quá à?”
Hứa Tây nghiêm túc gật đầu.
Ma Tôn suy tư hồi lâu rồi chợt ôm cậu chặt thêm chút, hơi nhíu mày, “Nhưng bổn tọa còn cảm thấy hơi chậm.”
“...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT