Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Lúc này cách thời gian người Tấn dời nam đã hơn hai trăm năm, phương bắc sau khi bị ngũ quốc tranh giành, bản đồ khu vực đã dần ổn định lại.
Hai đế quốc Tề, Chu phân chia lãnh thổ theo hai bên đông tây, hoàng đế Cao Vĩ của Tề quốc hoang đường, không chăm lo quốc sự dẫn đến việc Tề quốc ngày càng lụn bại, lưu dân khắp nơi; mà Bắc Chu dưới thời hoàng đế Vũ Văn Ung, tình hình kinh tế phát triển không ngừng, quốc nội càng thêm yên bình, giàu có và đông đúc.
Từ huyện Phủ Ninh đến Chu quốc còn cách một khoảng khá xa, ven đường có không ít lưu dân*, nếu như không chuẩn bị đầy đủ đã lên đường, thì thật sự đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
*lưu dân: dân chúng lưu lạc, tha phương
Bắc Tề từ một năm về trước đã bắt đầu gặp hạn hán, đến mùa đông ngay cả tuyết cũng rơi rất ít, cho nên nạn hạn hán từ năm ngoái kéo dài đến tận năm nay. Từ Nghiệp thành đi về phía nam đến mãi biên cảnh của Trần quốc, ven đường có thể nhìn thấy thân ảnh của lưu dân ở khắp nơi. Nghe nói có nhiều nơi thậm chí còn có chuyện đổi con cho nhau để ăn. Thẩm Kiều tự biết mắt mình không tốt, đánh nhau cũng đánh không lại người ta, nếu như gặp phải tình trạng người ăn thịt người kia, cũng là người đầu tiên bị chộp cho vào nồi nấu.
Huyện Phủ Ninh vì nằm ở phương Bắc, cách Nghiệp thành tương đối gần, năm ngoái tuy rằng lượng mưa không nhiều, nhưng cũng không phát sinh hạn hán lớn, coi như vẫn khá bình ổn, thị trấn rất lớn, lại đang đúng dịp có hội chùa, kẻ đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Hai đế quốc Tề, Chu nằm ở phương Bắc, từ xưa đã thịnh hành tập tục của dân tộc Tiên Bi, thời gian trôi qua, đã từ từ bị người hán đồng hóa, ngay cả trang phục cũng đã có sự pha trộn giữa nhã nhặn của người Hán vào với phong cách của tộc Tiên Bi. Quý tộc thượng tầng thì theo đuổi kiểu dáng phiêu dật hoa lệ, vạt áo tung bay, châu ngọc leng keng. Cái loại hình này sau này truyền ra nhân gian, cứ hễ là gia đình giàu có đều sẽ dùng váy dài, cũng có kiểu dáng quần áo kiểu người Hồ, mũ Hồ váy buông, hình thức đa dạng, trong huyện thành Phủ Ninh này, lúc hội chùa, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng một “tiểu kinh thành”.
Bởi vì lần hội chùa này đúng ngay sau khi miếu Khương công tu sửa, được cúng bái cũng chính là Khương thái công Khương Thượng. Lúc đầu miếu Khương công nằm ở phía nam thành, nghe nói ban đầu xây ở Đại Hán, sau đó do gặp binh biến, liền hoang phế hết, chỉ còn dư lại cái xác miếu rách nát. Bên trong ngay cả tượng Khương công cũng chẳng có, một cái miếu trống rỗng đổ nát, liền biến thành nơi cư trí của đán dân nghèo cùng với ăn mày.
Gần đây, người tới nơi này ở có nhiều hơn một người, tên là Trần Cung.
Ban ngày hắn ở trong thành làm công ngày cho một cửa hàng gạo, khuân gạo, chằng xe, dỡ hàng, những việc này đều là công việc nặng, bởi vì tiền công ít, không nỡ tiêu vào tiền thuê phòng, buổi tối liền về ngủ lại trong ngôi miếu đổ nát này. Nói thì nói thế nhưng thật ra cũng khá thoải mái, chỉ là trong ngôi miếu này còn có những tên ăn mày khác, cho nên chỗ ngủ cũng không có nhiều, tiền phải cất ở bên mình, ngay cả ăn cũng phải cẩn thận, tránh lúc không để ý bị trộm đi mất.
Hôm nay, lúc chạng vạng trở về, hắn liếc mắt liền phát hiện trong ngôi miếu nát này có nhiều hơn một người.
Một người mặc áo choàng xám trắng, ngồi ở nơi đó.
Đầu tiên, theo bản năng Trần Cung hơi cau mày, miếu đổ này vốn không lớn, lại thêm người nữa, thật giống như chỗ của mình bị người khác chiếm mất một góc.
Sau đó, hắn thấy trong tay đối phương có cầm một cái bọc giấy, cúi đầu từ từ ăn từng miếng, mùi thơm từ bọc giấy bay ra.
Là bánh kẹp thịt lừa thơm lừng, hắn chỉ ngửi chút là đoán được. Khi cha hắn còn sống, Trần Cũng cũng từng được ăn qua vài lần, nhưng sau đó cha hắn chết, mẹ kế liên hợp với con gái ruột của mình đuổi hắn ra khỏi nhà. Mỗi ngày, từng đồng tiền hắn kiếm được nhờ khiêng gạo đều hận không thể bẻ ra làm hai, làm sao có thể mua nổi cái này để mà nếm thử?
Mùi thơm gợi lên hồi ức đã lâu không thấy của hắn, Trần Cung không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Nhìn thêm cái nữa, Trần Cung liền thấy bên cạnh người kia còn có một bọc giấy căng phồng khác.
Nói cách khác, còn có một phần bánh kẹp thịt lừa nữa.
Không chỉ mình Trần Cung, mà một vài tên ăn mày khác cũng chú ý tới, một kẻ trong đó đã lớn tiếng nói: “Này, ngươi ngủ lại trong này, không thèm mở miệng hỏi chúng ra. Miếu này rất nhỏ, không chứa nổi nhiều người ngoài như vậy, còn không mau đi ra!”
Trần Cung biết đối phương cố ý tìm cớ, không lên tiếng, trực tiếp đi tới nơi mình thường ngủ ngồi xuống, chỉnh lại đống cỏ khô, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên, khóe mắt vẫn không rời khỏi cái gói bánh kẹp thịt lừa.
Người mặc áo bào màu tro nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không có nơi để đi, thấy nơi này còn có chỗ nghỉ chân, liền muốn đi vào nghỉ ngơi một chút. Vị huynh đệ này nếu có thể tạo điều kiện, ta thật sự vô cùng cảm kích.”
Ăn mày nói: “Muốn nghỉ lại cũng được, đem tất cả những thứ ngươi mang trên người giao hết ra đây!”
Trần Cung có chút khinh thường, cười lạnh một tiếng: “Ta không muốn lấy tiền tài của ngươi, chỉ cần ngươi đem đồ ăn ra làm thù lao, ta đồng ý giúp ngươi ngăn cản hai kẻ này!”
Ăn mày giận giữ nói: “Trần đại lang, chúng ta cũng không trêu chọc gì ngươi, sao ngươi lại ngáng chân bọn ta!”
Tuổi Trần Cung không lớn lắm, mới mười sáu tuổi, vóc người cũng không quá cao to, chỉ là xương cốt thiếu niên dẻo dai, sức nhẫn nại lớn, quyết tâm thấm vào tận xương tủy, bằng không cũng không thể kẻ dưới vượt kẻ trên, có thể chiếm được mảnh “địa bàn” lớn nhất trong căn miếu đổ này.
“Thì sao, ngươi được phép mở miệng, thì lại không cho ta mở miệng à?” Trần Cung lười biếng nói.
Nói là ăn mày, nhưng ở trong thành này đều cấu kết với nhau, tức giận thay nhau, ỷ vào bên mình có hai người, bọn chúng cũng không hẳn sợ Trần Cung.
Người kia cũng không trả lời lại Trần Cung, mà trực tiếp đứng dậy đi về phía phần bánh kẹp thịt lừa bên cạnh người áo xám, nhặt lấy: “Đừng nói nhảm, đem đồ đạc trên người giao hết ra đây, muốn vào cửa miếu này, phải do gia gia định đoạt!’
Tay còn chưa đụng tới đồ ăn, cổ tay đã bị nắm lấy, ăn mày giận giữ: “Trần đại, ngươi lại muốn lo chuyện bao đồng, lão tử muốn ăn gì cũng phải e ngại ngươi sao?!”
Trần Cung đưa tay lấy lại phần bánh kẹp thịt lừa kia: “Ta cũng muốn ăn, sao ngươi không hỏi ta một câu chứ!”
Dứt lời, mở bọc giấy ra cắn trước một cái, dương dương tự đắc: “Ta ăn mất rồi, ngươi còn muốn không?”
Ăn mày nhào tới muốn đánh Trần Cung, Trần Cung liền vội vàng đem bọc giấy nhét vào trong ngực. Hai người lăn vào nhau đánh đấm, tên ăn mày còn lại cũng gia nhập, tình hình từ hai biến thành ba người đánh nhau. Khí lực của Trần Cung không thể bằng hai người, vóc người cũng không cao bằng hai người kia, nhưng hắn có bí quyết có thể thắng, đó là đánh nhau kiểu không muốn sống, ra tay đủ tàn nhẫn.
Sau khi đạp mạnh một cước lên trên bụng của một tên ăn mày, Trần Cung vỗ vỗ tay, chống nạnh phun bọt một cái: “Lão tử nhịn nhóm các ngươi đã lâu lắm rồi, ỷ vào việc mình tới trước, gây sự khắp nơi với ta. Trước kia còn dám lén lút nhổ nước miếng vào trong cơm canh của ta, tưởng ta không nhìn thấy sao! Muốn đánh nữa không? Đến a! Nhưng mà ta cũng không có cái gì đâu, cùng lắm chỉ có cái mạng này thôi, có bản lĩnh các người cứ đến đây!”
Đối phương sợ dáng vẻ quyết tâm ầm ầm này của hắn, nghe vậy nhìn thằng bạn đang nằm trên đất không bò dậy nổi liếc mắt một cái, lập tức lúng túng, đỡ eo xoay người bỏ chạy.
Tên còn lại thấy hắn chạy, tự nhiên cũng không dám đánh tiếp nữa, ôm bụng rên rỉ bò lên, hung ác bỏ lại một câu “Tiểu tử ngươi chờ đấy cho ta”, lúc này mới khập khễnh chạy ra ngoài.
Trần Cung lấy từ trong lòng phần bánh kẹp thịt lừa đã cắn một miếng kia ra, hài lòng nói: “Rất ngon, có phải ngươi mua ở trong quán ông Lý ở thành nam không? Thịt mềm vừa đủ, vẫn còn nóng, nóng đến mức ngực ta sắp chín rồi!”
Vì miếng thịt lừa này, hắn liền cảm thấy những cú đánh vừa rồi đều đáng giá, dù sao hắn cũng đã sớm không vừa mắt hai kẻ kia, hôm nay vừa vặn túm được một cơ hội, sau này có thể độc chiếm nơi này, đó mới là tốt nhất.
Thấy người áo xám không lên tiếng, hắn lại nói: “Này, đang hỏi ngươi đấy, ngươi câm à?”
Lúc này đối phương mới ngẩng đầu lên: “Ngươi đuổi bọn họ đi, không sợ bọn họ quay lại báo thù sao?”
Lúc này Trần Cung mới phát hiện, ánh mắt của đối phương hình như có chút vấn đề, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn hắn mà cứ như đang nhìn đi đâu vậy.
Tầm mắt chuyển qua cây gậy trúc bênh bạnh người này, hắn liền hiểu ra: Hóa ra không phải người câm mà là người mù.
Hắn xì một tiếng, khinh thường nói: “Sợ? Ta xưa nay chưa từng biết sợ! Cái đám nhát cáy đó, có thể làm gì?”
Trần Cung đánh giá người áo xám một chút, một thân áo vài thô, chất liệu cũng bình thường, kiểu dáng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, điểm ấn tượng duy nhất chỉ có gương mặt kia.
Nói trắng ra là, hắn không giống một kẻ không có nhà để về mà giống như một kẻ sĩ đang đi du lịch.
“Tên ngươi là gì? Nhìn bộ dạng ngươi không giống kẻ nghèo túng, tại sao lại tới đây? Nơi này ngay cả chuột cũng không muốn đào hang nữa!”
Người áo xám nhìn về phía hắn gật gật đầu cười nói: “Ta tên là Thẩm Kiều, vì bị bệnh, trên người tiền bạc đều mất hết, không thể làm gì khác hơn là tới nơi này nghỉ tạm mấy ngày, chờ tích cóp đủ vật tư, lại quay về nhà. Vừa rồi đa tạ ngươi đã giúp ta đuổi đánh hai người kia, không biết ta nên xưng hô với như ngươi thế nào mới tốt?”
Ngọc Sinh Yên nói nửa thật nửa giả, không thể hoàn toàn tin, mà nếu như không đi Huyền Đô sơn, kỳ thực Thẩm Kiều cũng không còn nơi nào để đi. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định tới Huyền Đô sơn nhìn một chút.
Huyền Đô sơn nằm ở phần biên cảnh giữa Bắc Chu và Nam Trần, tới Huyền Đô sơn có hai đường, một là từ nơi này cứ đi về phía nam, sau khi đi vào Trần rồi thì lại chuyển hướng đông bắc, nói chung là đi một vòng lớn, một đường khác là từ đây trực tiếp xuôi nam, tương đối gần hơn, cũng dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Kiều lựa chọn con đường thứ hai.
Thiên hạ mặc dù loạn lạc, huyện Phủ Ninh cũng may không có biến động gì, coi như an bình giàu có; trong thời loạn khó mà có được một nơi an tĩnh như vậy, mà cũng như Thẩm Kiều vừa mới nói, trên người hắn không có một đồng nào, chỉ có thể tạm thời dừng lại nơi này chuẩn bị thêm.
Thị lực của hắn khôi phục rất chậm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển, lúc ánh sáng đầy đủ cũng có thể nhìn được đại khái một số đường nét mơ hồ, so với lúc trước khi vừa mới tỉnh lại đến đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón đã là hết sức tốt rồi. Trần Cung ngồi xuống: “Tùy tiện thôi, ta họ Trần tên Cung, ngươi cứ gọi ta là Trần đại lang là được. Vừa rồi ăn của ngươi một cái bánh kẹp thịt lừa, coi như phí tổn hôm nay ngươi ở đây, ta còn giúp ngươi đuổi hai tên kia nữa, đó là phần của ngày mai. Ngày mai ngươi phải đưa ta ba cái bánh kẹp thịt mới được!”
Thẩm Kiều cười cười. “Được.”
Thấy hắn thoải mái đáp ứng, Trần Cung trái lại lại cảm thấy nghi ngờ: “Không phải ngươi nói trên người ngươi không có tiền sao, vậy lấy tiền đâu ra mà mua bánh kẹp thịt lừa?”
Thẩm Kiều: “Không có tiền có thể ra ngoài kiếm mà!”
Trần Cung cười nhạo: “Chỉ bằng ngươi? Ta nghe nói người đọc sách có thể làm ở phòng thu chi hoặc giúp viết thư nhà, nhưng ngươi ngay cả mắt cũng không nhìn thấy, viết thế nào được? Nếu không thì lại giống như ta đi khiêng gạo thôi? Ta nói cho ngươi biết, ba cái bánh kẹp thịt lừa, một cái cũng không được thiếu, đừng tưởng rằng có thể quỵt nợ. Ngươi cứ ra ngoài hỏi thăm một chút xem, Trần đại lang ta cái khác không có, nhưng đánh nhau thì đến quỷ cũng còn phải sợ. Có nhìn thấy hai tên vừa rồi phải uất ức chịu thua không? Ngày mai ngươi không lấy ra được ba cái bánh, thì cứ đứng bên ngoài mà hít gió trời đi!”
Thẩm Kiệu tính tình tốt, nghe thấy như vậy cũng không tức giận, chỉ cười cười đồng ý.
Miếu đổ này tuy rất nát, bốn phía đều hở, ngay cả một cái cửa sổ lành lặn cũng không có, chỉ là ở đây cột nhiều, đem mấy cái đài sen dựng lên cũng có thể chặn gió; còn có Trần Cung tự mình chuyển cỏ khô với củi tới, phía trước có đồ chắn gió, phía sau có lửa sưởi ấm, tuy nhiên cái này hắn chỉ dùng cho mình mình, bây giờ thấy Thẩm Kiều đồng ý với mức “đồ cúng” mà mình yêu cầu, Trần Cung mới miễn cưỡng chia cho hắn một chút cỏ khô với một bó củi.
Thấy Thẩm Kiều hóa ra đã chuẩn bị đầy đủ, bên trong bao quần áo có mang theo thêm một bộ y phục cũ để làm chăn đắp, Trần Cung không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Hai tên ăn mày kia cũng không có quay trở lại, có lẽ đã tìm được chỗ ở mới. Trần Cung cũng không chút khách khí dùng luôn đống đồ bọn chúng dùng lúc trước để làm chăn đắp; ngửi lại thấy toàn mùi chua thối, không thể làm gì khác là bĩu môi ném đi, đem người dịch lại gần đống lửa hơn chút nữa.
Hắn vốn định đoạt lấy xiêm y của Thẩm Kiều, mà nghĩ đi nghĩ lại, thôi chờ ngày mai nếu hắn không dâng được “Cống phẩm”, mình phát tác cũng không muộn.
Ôm cái ý niệm này, hắn bất tri bất giác ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, Trần Cung thức dậy, như thường ngày, hắn chuẩn bị tới của hàng gạo làm việc.
Nhìn quanh bốn phía, Thẩm Kiều đã không còn bóng dáng, chỉ để lại một đống cỏ đã bị đè lên, cùng với một đống lửa chỉ còn lại than đen.
Trần Cung cũng không để ý, như thường đi làm công cho cửa hàng. Hắn tuyệt đối không tin hôm nay Thẩm Kiều có thể mang về ba cái bánh kẹp, bởi vì nếu như hắn thật sự có dư tiền, cũng không cần phải tới cái ngôi miếu đổ nát đến quỷ cũng không muốn ở này. Nhưng đối phương không có sức khỏe, lại là một người mù, có thể kiếm tiền bằng cách nào?
Cũng đừng có mang hai cái tay trống trơn trở lại, lão tử nhất định sẽ đánh ngươi đến mẹ ngươi cũng nhận không ra!
Lúc trời chạng vạng tối, Trần Cung đi về phía ngôi miếu, vẻ mặt âm thầm suy nghĩ.
Còn chưa bước chân vào cửa lớn, hắn đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.
Tiếng bước chân của hắn hình như đã khiến Thẩm Kiều chú ý, người kia ngẩng đầu lên, nhìn hắn nở nụ cười: “Ngươi đã trở lại.”
“Thịt lừa…” Trần Cung sầm mặt lại vừa nói được hai chữ kia liền dừng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy ba bọc giấy đựng bánh kẹp thịt lừa, chỉnh tề đặt trên đống cỏ mà mình ngủ kia.