Chuyến bay kéo dài gần bốn ngày cuối cùng cũng hạ cánh tại sân bay Zürich, Thụy Sĩ.
Thế Huân và Chi Lan tay trong tay dạo bước trong sân bay, anh nói sẽ đưa cô đến Thụy Sĩ xem quà, chuyến đi này chỉ có hai người và anh không mang theo nhiều thuộc hạ.
“Em có mệt không? Chúng ta đến khách sạn ở Zurich nghỉ ngơi một đêm nhé?” Anh cúi đầu nhìn Chi Lan một lượt, sắc mặt của cô vẫn hồng hào tươi tắn tựa như chuyến bay dài đằng đẵng kia chẳng thể làm khó được cô.
Chi Lan háo hức muốn tận mắt xem món quà anh chuẩn bị, mệt mỏi không đọng lại chút nào trong người, cô lắc đầu lia lịa luôn miệng nói: “Em không mệt chút nào.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một chút, sau đó một tay kéo vali, tay còn lại dìu Chi Lan đi từng bước một: “Ăn thêm cái gì đó rồi đi.”
Cô xoa bụng nhăn nhó: “Trên máy bay anh đã ép em ăn nhiều lắm rồi, em mà ăn nữa là con sẽ bị bội thực đó.”.
Truyện Hài HướcNhững lời ngụy biện của cô khiến Thế Huân nheo mắt, “Vô lý như vậy em cũng nói được?”
Nghĩ đến những lời mình vừa nói, đột nhiên cô cũng cảm thấy nó ngớ ngẩn. Chi Lan bật cười, ngước đôi mắt nâu tròn long lanh, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm dập dờn, cô nhẹ giọng nài nỉ: “Ông xã, em không ăn nổi nữa.”
Thế Huân lập tức khựng bước, anh vươn tay nâng nhẹ cằm cô, hỏi: “Em vừa gọi anh là cái gì?”
“Em gọi ông xã.”
Bàn tay anh không tự chủ được di chuyển từ cằm lên má, ngón cái có chạm vào gò má mịn mềm, đàn hồi. Ánh mắt Thế Huân dừng lại trên nụ cười rạng rỡ như hoa, giọng anh trầm trầm khàn khàn: “Gọi lại một lần nữa xem.”
“Ông xã.” Chi Lan nhẹ nhàng cất giọng.
Tiếng gọi “ông xã” pha chút nũng nịu khiến trái tim anh đầu hàng, nó không còn kiểm soát được nữa vội gửi tín hiệu đến não bộ. Tâm trí anh lúc này chỉ xuất hiện đúng ba chữ “hôn Chi Lan”, anh muốn hôn cô thật sâu. Đối với người liều như Thế Huân, chỉ cần nghĩ là sẽ làm ngay và luôn. Anh mất kiểm soát nâng cằm Chi Lan lên, ánh mắt nóng bỏng rơi trên đôi môi mềm mại, nó thôi thúc anh tiến lại gần cảm nhận mềm mại và mật ngọt trong khoang miệng, nụ hôn nồng nhiệt cũng vì thế mà bắt đầu. Lần đầu tiên Thế Huân mặc kệ hình tượng bên ngoài, bất chấp tất cả điên cuồng hôn cô, trời có sập cũng phải hôn xong mới chống trời.
Chi Lan bị hôn giữa thanh thiên bạch nhật thế này, hai má cô đỏ bừng bừng, ngượng ngùng cắn môi dưới Thế Huân một cái thay lời trách móc. Thế Huân thản nhiên vươn tay chạm vào vị trí Chi Lan vừa cắn xong. Khóe môi anh cong lên thành một đường thích thú, Thế Huân rất thích Chi Lan phản kháng thế này đồng thời nó cũng khiến anh muốn bắt nạt cô thêm một chút. Thế Huân cúi đầu ghé sát tai Chi Lan: “Lên xe anh dạy em cách cắn.”
“Thế Huân!”
Hai người một trước một sau bước lên con xe được chuẩn bị sẵn, xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi sân bay Zürich. Từ sân bay đến thành phố Zürich không xa mấy, nhưng địa điểm Thế Huân muốn đưa Chi Lan đến không phải là thành phố mà là thị trấn Wald cách thành phố gần một tiếng đi ô tô.
Thị trấn Wald ZH như một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong thiên nhiên, màu xanh ngát từ thảm cỏ xanh bao phủ diện rộng và trải dài hai bên. Ô tô không đi sâu vào bên trong, hai người bước xuống xe bắt đầu dạo bước trên con đường hẹp dài dẫn vào ngôi làng trong thị trấn. Thời tiết ở Thụy Sĩ đương độ xuân sang, không khí mát mẻ âm ẩm, gió thổi nhè nhẹ luồn qua phiến lá khẽ lay động cành cây nhỏ. Chim hót ríu rít như thể bọn chúng hân hoan hát ca gọi mùa xuân đến.
Đi hết một đoạn đường dài, cuối cùng anh và cô dừng bước trước một căn nhà nhỏ có mái ngói xanh, trước nhà trồng rất nhiều cẩm tú cầu đủ màu sắc, từng khóm nở rộ ngập tràn trong sân nhà. Cửa nhà hướng về phía hàng cây anh đào nở rộ bên sân, hoa trắng đan xen hồng nhạt kiều diễm. Bên hông căn nhà có một khu vườn nhỏ trồng nho và quả đào thơm ngát căng mọng. Chi Lan ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà nhỏ trước mắt, khung cảnh yên ả bao phủ xung quanh khiến người ta bình yên an lòng đến lạ. Bên ngoài bày một bộ bàn ghế bằng gỗ sơn trắng, bất giác hình ảnh tháng ngày gia đình ba người vui vẻ sống ở đây ôm lấy tâm trí Chi Lan. Thế Huân ôm con tắm nắng, còn cô làm bánh pha trà, gia đình ba người cùng nhau vui cười hạnh phúc biết bao.
“Căn nhà này…”
Thế Huân mở khóa cổng nhà, nắm lấy tay cô bước vào trong, thuận miệng trả lời câu hỏi dang dở của Chi Lan: “Anh mua, do em đứng tên, anh mua từ lâu rồi, đợi khi chúng ta có con sẽ lấy làm quà cho em. Bây giờ ở Thụy Sĩ đang là mùa xuân.”
Anh bổ sung thêm: “Mùa em thích nhất.”
Vành mắt Chi Lan ửng đỏ, anh khiến cô xúc động bật khóc. Thế Huân tặng cô một nơi yên ả thanh bình, đưa cô đến nơi mùa xuân bắt đầu tuyệt đẹp. Cuộc sống trong thâm tâm Chi Lan thầm mơ ước dần dần được anh khắc họa trước mắt. Chi Lan chạy đến ôm chầm anh từ phía sau, hai tay vô thức siết chặt vòng eo khỏe mạnh. Người đàn ông này cứ mãi như vậy, làm sao cô có thể không yêu đây? Mỗi ngày Chi Lan yêu Thế Huân nhiều hơn một chút, từng chút một cộng lại thành say đắm điên dại. Tiếng yêu từ trái tim truyền lên cổ họng phát ra thành tiếng khẽ khàng: “Mùa em thích nhất không phải là mùa xuân mà là bất cứ mùa trong năm, miễn là mùa đó có anh. Em yêu anh, rất yêu anh.”
Thế Huân xoay người gạt đi giọt ngọc trong suốt nơi khóe mắt, dáng vẻ yếu ớt này khiến anh đau xót.
“Không được khóc, hạnh phúc thì phải cười.”
Cô gật đầu nhoẻn miệng cười, anh nói đúng, hạnh phúc thì phải cười.
Xế chiều.
Bầu trời xanh trong mát mẻ không nắng.
Chi Lan thấy quang cảnh tứ bề xinh đẹp động lồng, cô muốn ra ngoài đi dạo một vòng. Thế Huân yêu chiều đưa cô ra ngoài, hai người cùng dạo bước trên con đường mòn. Cả anh và cô đều ngầm hiểu, đây chính là cuộc sống cả hai người muốn có. Sống ở quốc gia hạnh phúc nhất thế giới, thiên nhiên đẹp đẽ như tranh như họa, người dân ở đây không ai biết họ là ai, cũng không xét nét đánh giá sự khác biệt của họ, không có tính toán cũng không có máu đổ. Bình yên mà có nhau.
Tản bộ dần dần lên đến đỉnh đồi, đứng từ trên có thể nhìn thấy thảm hoa thủy tiên vàng nhạt điểm sắc trên đám cỏ xanh. Chi Lan như hòa mình vào hoa cỏ, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ chói lòa. Thế Huân thong dong đứng nhìn cô đùa nghịch, Chi Lan mải mê ngắm hoa thủy tiên đong đưa trong gió, còn anh lẳng lặng ngắm nụ cười của cô.
Rời khỏi đỉnh đồi có thảm hoa thủy tiên vàng, anh dắt tay cô đi về phía cánh rừng xanh mướt. Đường vào rừng là lối món bằng phẳng, Chi Lan tự tin bước chân vô lo vô âu, Thế Huân thì cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm hòng quan sát xem có vật thể nào làm ngán chân trứng mỏng của anh không. Hai người dừng chân bên bờ suối, nước suối trong xanh như màu ngọc bích, tiếng kêu róc rách như nàng rừng đang ngân nga.
“Ông xã xem này.” Chi Lan ngồi thụp bên tảng đả thấp, tay chỉ chỉ xuống mặt nước, tay còn lại vẫy vẫy với anh. Vốn dĩ Thế Huân chỉ muốn đưa Chi Lan ngắm suối, chỉ đứng từ xa xa ngắm thôi, anh không có ý định cho cô xuống suối nghịch ngợm. Song, mọi ý định ngăn cản của anh đã bị hai tiếng “ông xã” hạ gục triệt để. Cũng vì hai chữ này mà Thế Huân vô thức bước về phía Chi Lan.
Anh cụp mắt nhìn theo ngón tay trắng nõn thon dài, bên dưới suối có mấy con cá nhỏ lượn quanh. Chi Lan nghịch ngợm chạm tay vào mặt nước, bong bóng tròn nhỏ tỏa ra từ đầu ngón tay khiến mặt nước lăn tăn sóng gợn. Song, mấy con cá nhỏ vẫn thản nhiên bơi dạo.
“Nó không sợ em.”
Trông thấy dáng vẻ trẻ con hiếu kỳ của cô, anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô. Chi Lan ngồi bệt xuống tảng đá, bắt đầu thú vui mới là đá nước suối, nhưng đầu ngón chân vừa chạm đến mặt nước, cơ thể của cô đã bị Thế Huân nhấc bổng. Anh đặt cô ngồi lên đùi, mùi đàn hương cùng hơi ấm thân thuộc lượn lờ quanh mũi. Thế Huân vòng một tay qua eo Chi Lan, môi ghé sát tai thì thầm: “Bây giờ bảo đảm an toàn không vấp ngã rồi.”
Thật ra là Thế Huân muốn ôm Chi Lan, nhưng cô không nghĩ đến việc này, chỉ nghĩ đơn giản là anh sợ cô hậu đậu vô tình vấp ngã mà thôi. Chi Lan ngồi trong lòng anh, vui vẻ đá nước đến khi hai chân ướt nhẹp trắng bệch mới thôi.
Bầu trời trong xanh dần chuyển sang màu đen kịt, mùa xuân ở Thụy Sĩ thường có mưa. Thế Huân lo lắng đứng dậy, sợ chân Chi Lan ướt dễ trơn trượt vậy nên anh bế thốc cô lên vội bước về nhà. Anh thì sao cũng được, nhưng Chi Lan và con không thể bị ướt.
“Chúng ta phải về rồi ư?”
Anh gật đầu, nói: “Trời sắp mưa rồi.”
Cô ừm một tiếng sau đó choàng tay qua cổ anh, đầu gục vào bờ ngực rắn rỏi: “Em cảm thấy rất hạnh phúc. Chúng ta sẽ mãi như vậy đến năm sáu mươi tuổi đúng không?”
“Không.” Anh thẳng thừng từ chối, sau đó tiếp tục nói: “Tới năm nào đó mà anh không còn thở nữa, đến lúc đó em mới không còn hạnh phúc.”
Cô bật cười vùi đầu vào lồng ngực ấm nóng, hít hà mùi đàn hương mê người.
“Nếu Huân không còn thở nữa, thì em cũng chán ghét oxy.”
Anh bế cô vượt qua lối mòn trong rừng, băng hết con đường hẹp cỏ xanh phủ hai bên. Hai người quay trở về căn nhà nhỏ có mấy khóm cẩm tú cầu nở rộ. Gương mặt điển trai buông bỏ mấy phần lạnh lùng, đôi mắt đen sắc bén ngày nào nay đã trở nên dịu dàng hơn, Thế Huân bước từng bước vững vàng, tai lắng nghe người con gái trong lòng nói cười. Bất giác anh nhận ra vì sao năm đó mẹ lại thích căn nhà nhỏ ở ngoại ô như vậy, hạnh phúc ở đó không có nơi nào có thể sánh bằng. Giống như căn nhà nhỏ ngay trước mắt anh vậy, tô vẽ tình yêu của anh và Chi Lan.