Tiếng thét chói tai của Huỳnh Khang gây chấn động cả bữa tiệc. Chi Lan trố mắt nhìn Thế Huân. Anh không chút thương tiếc bẻ gãy tay phải Huỳnh Khang trong tích tắc. Hắn ôm cánh tay đau đớn kinh hồn, hai mắt hắn trừng trừng nhìn anh.

"Cậu làm cái gì vậy cậu cả!" Ông Huỳnh Mẫn Đạt quát lên, hùng hồ xông tới. Hiện tại ông là người đứng đầu nhà họ Huỳnh, ông ta nhìn thấy cảnh tượng Thế Huân bẻ gãy tay Huỳnh Khang ngay tại đây. Huỳnh Mẫn Đạt không khỏi tức giận, đó không chỉ là một cánh tay mà còn lại danh dự nhà họ Huỳnh.

Thế Huân không đáp, anh rút từ trong ngực áo một chiếc khăn tay. Từ tốn lau sạch lòng bàn tay vừa chạm vào người Huỳnh Khang. Ông Đạt trông thấy thái độ ngang nhiên của anh, ông ta càng phát điên lên.

"Cậu cả! Tôi cần một lời giải thích."

Vợ ông Đạt ôm lấy Huỳnh Khang, bà ta gào lên: "Trời ơi! Tay của con trai tôi! Trời ơi là trời!"

Thế Huân thả khăn tay rơi xuống đất, anh chầm chậm ngước mắt nhìn ông Đạt. Mày kiếm nhíu lại tỏ ý không vui.

"Ông dùng giọng điệu đó nói chuyện với ai vậy?"

Ông Đạt trừng mắt nhìn Thế Huân.

"Cậu cả xin cậu hãy biết khiêm tốn. Bác Tuấn còn chưa trao lại quyền hành cho cậu. Đối với cậu, tôi vẫn là tiền bối, hàng cha chú của cậu."

Ông nội nhếch khóe môi, nhấp một ngụm vang đỏ ủ dưới lòng đất trăm năm. Thong thả xem kịch hay. Đứa cháu trai mới trở về đã thẳng mặt dạy dỗ người Tây Đô, để xem bàn này ai hơn ai.

Lê Thế Huân cong môi cười.

"Ông ở hàng cha chú, nếu ông bất nhân thì ông nội dạy ông. Nhưng con trai ông ở hàng cháu chắt, nó vô lễ thì tôi dạy nó."

Vợ ông Đạt không nhịn được, bà ta quát lên.

"Khang vô lễ với cậu từ lúc nào, cậu cả muốn gây sự với Tây Đô nên đem thằng Khang nhà tôi ra đặt điều."

Nhất từ sau lưng Thế Huân bước ra, anh ta lên tiếng: "Ông bà đừng chọc giận cậu cả. Cậu Khang quá phận mới bị cậu cả phạt nặng."

Ông Đạt xông tới trước mặt Nhất, ông giương mắt hỏi anh ta: "Tôi không thấy con trai tôi quá đáng ở điểm nào cả."

"Đồng hồ vàng nhà họ Lê là thứ các người muốn chạm là chạm à?" Thế Huân giương tay lên, anh ngắm nghía đồng hồ sáng bóng trên tay. Giọng điệu cao ngạo chất vấn ông Đạt.

Ông Đạt giật mình kinh ngạc, ông ta quay phắt nhìn Huỳnh Khang, hắn ta ngay lập tức né tránh ánh mắt ông Đạt. Ông ta biết Huỳnh Khang cả gan chạm vào đồng hồ của Thế Huân. Nhưng như vậy thì sao? Anh nhỏ tuổi lại vừa từ Mỹ về. Chẳng mấy thân quen ai ở đây, có thế nào cũng là hàng hậu bối.

Gần đây nhà họ Huỳnh chiếm được tài sản từ Đặng Chi Lan. Gia tộc hùng mạnh hơn năm xưa rất nhiều. Tây Đô vươn lên vị trí đứng đầu năm gia tộc lớn. Bây giờ ngay cả ông Lê Tuấn cũng phải thay đổi cách nói chuyện với người Tây Đô. Thế Huân so với ông ta cũng chẳng là cái gì.

"Chỉ là một cái chạm tay thôi mà."

Lê Thế Huân nhướn mày nhìn ông vô cùng thích thú. Điều đó khiến ông Đạt cảm thấy bản thân mình giống như trò tiêu khiển của anh.

Anh cười rộ lên.

"Tay của Huỳnh Khang chạm vào đồng hồ vàng của tôi. Đó là điều cấm kỵ. Hắn ta có dục vọng tham quyền mê lực, ý đồ quá phận. Các người phục tùng dưới trướng nhà họ Lê bao nhiêu năm. Quy tắc trên dưới còn không rõ?"

"Hay là chiếm được số tài sản nhà họ Đặng, vung tiền cấu kết gia tộc khác. Ôm mộng vươn lên đứng đầu Lâm Thượng?"

Ông Đạt nheo mắt nhìn Thế Huân. Anh chỉ vừa về nước vậy mà mặt chìm bên trong gia tộc họ Huỳnh đã nắm được hết. Xem ra ông đánh giá hậu bối thấp quá rồi. Ông Đạt xưa nay sống trong giới quyền lực, đạo lý biết tiến biết lui đã trở thành lẽ sống. Ông ta hạ giọng.

"Tiền họ Huỳnh có là do con dâu Chi Lan hậu thuẫn, hoàn toàn không có chuyện chiếm đoạt. Còn việc cấu kết gia tộc khác như cậu cả nói, điều đó là không đúng. Người Tây Đô chúng tôi chỉ là đang cân bằng quyền lực bằng cách liên kết với những gia tộc khác."

"Cân bằng quyền lực? Thái độ lấn lướt của ông gọi là cân bằng quyền lực ư?"

"Huỳnh Mẫn Đạt. Ở đất Lâm Thượng này không có chuyện cân bằng quyền lực. Năm gia tộc của các người là do ông nội trao quyền cai quản năm khu. Nhận lợi ích thì phải phục tùng. Mở miệng thở ra câu cân bằng, ông muốn ngang hàng phải vế với ông nội sao?"

"Ha ha ha."

Ông Lê Tuấn cười phá lên, đôi mắt đầy vết chân chim híp lại. Miệng cười đến run người. Một tay cầm ly vang đỏ, một tay nhấc điếu cigarette đưa lên miệng rít một hơi. Ông chống gậy vàng đi tới bên cạnh Thế Huân.

"Con đừng quá lời. Ông Đạt làm sao dám phản lại ta. Hai từ cân bằng ông Đạt nói tới là như thế này." Ông Lê Tuấn vừa rít thuốc vừa đưa mắt nhìn Huỳnh Khang ôm tay đau đớn.

Lê Thế Huân hiểu ý ông nội, anh đút tay vào túi quần, miệng hô lên: "Giữ thiếu gia họ Huỳnh lại."

Vệ sĩ khoác vest đen từ bên ngoài tràn vào hai bên, bọn họ không chút kiêng nể đẩy vợ ông Đạt ra một bên. Ba bốn người ghì Huỳnh Khang xuống sàn, mặc cho đánh tay phải bị gãy đau nhức nhối.

Lê Thế Huân chậm rãi tiến bước đến trước mặt Huỳnh Khang, anh khẽ chạm vào cánh tay trái còn sót lại. Dùng một lực mạnh bẻ ngược ra sau. Tiếng hét thất thanh của Huỳnh Khang làm tất cả mọi người phải khiếp vía. Linh hồn của Chi Lan cũng phải lạnh sóng lưng.

Lê Thế Huân quá tàn nhẫn, bất giác cô nhớ lại câu nói vừa nãy.

Huỳnh Khang dùng tay nào ném em xuống?

Đặng Chi Lan ngỡ ngàng, chẳng lẽ... chẳng lẽ... anh đang trả thù cho cô sao?

Trông thấy hai cánh tay của Huỳnh Khang bị Lê Thế Huân bẻ gãy. Ông Đạt tức xông đến, vợ ông ta khóc nấc trên sàn. Còn Huỳnh Khang hoàn toàn mất đi cảm giác, hai mắt trừng trừng nhìn Lê Thế Huân.

Huỳnh Mẫn Đạt hét ầm lên: "Cậu cả!"

Ông nội rít một hơi cigarette sảng khoái, ông đến gần Huỳnh Mẫn Đạt, hắng giọng: "Cậu Đạt. Đó mới gọi là cân bằng. Đã bẻ gãy một tay rồi, để không thì lệch quá. Chi bằng cân bằng, hai tay gãy cùng một lúc. Vậy thì không bên nào cao hơn bên nào."

Lời của ông nội khiến hai mắt ông Đạt trố lên. Ông ta làm sao không hiểu được thâm ý của ông Tuấn. Hành động của Thế Huân được ông Lê Tuấn ngầm cho phép. Đây là tiệc mừng trở về cái quái gì chứ. Tiệc cảnh cáo Tây Đô và bốn gia tộc còn lại mới phải. Hôm nay nhẹ tay mang Tây Đô ra làm gương. Đừng tưởng những chuyện sau lưng họ Huỳnh làm. Người nhà họ Lê mắt không thấy tai không nghe. Cái lý do cân bằng thế lực đối với ông nội mà nói nó chỉ là truyện cười mà thôi.

Ông nội nâng điếu cigarette đỏ lửa lên, thẳng thừng dúi vào trong ngực áo Huỳnh Mẫn Đạt. Lửa đốt cháy ngực áo thành một lỗ tròn. Ông Đạt không dám kêu rên nửa lời.

"Điếu cigarette này, tôi nâng lên hút một hơi sáng khoái rồi ném xuống đất giẫm nát là chuyện bình thường."

Đột nhiên ông nội trừng mắt nhìn Huỳnh Mẫn Đạt, ông gằn giọng: "Ý tôi không phải là điếu cigarette rẻ tiền này, cậu Đạt hiểu chứ?"

Ông Đạt cúi đầu, cắn răng cắn môi dạ một tiếng.

Lê Thế Huân lướt ngang qua người nhà họ Huỳnh, anh lãnh đạm thốt lên một tiếng: "Dọn đám này xuống đi, đừng khiến ông nội mất vui."

Chi Lan xanh mặt nhìn cách hành xử của hai người trước mắt. Cô nhận ra Thế Huân tàn nhẫn không phải là do anh mà là do di truyền từ ông nội. Cách hành động khiến người khác không chịu nổi áp bức đành phải cúi đầu xuống quy phục.

Chi Lan mù hai mươi năm sáng mắt một lần, chứng kiến một màn dạy dỗ lớn nhỏ nhà họ Huỳnh. Quả thật không hề uổng phí. Quá mãn nhãn, hả dạ. Cô lượn theo Thế Huân, anh không ở bữa tiệc nữa. Anh sải bước thẳng ra ngoài, leo lên con Bentley quen thuộc phóng đi.

Ở đâu đó trong buổi tiệc này.

Cao Lệ Chi tận mắt chứng kiến tất cả, cô ta xanh mặt lẫn trốn vào đám đông. Hai tay Huỳnh Khang bị bẻ gãy rồi. Chốn thượng lưu này quá tàn nhẫn, cô ta muốn trốn khỏi đây càng sớm càng tốt, không thể để Huỳnh Khang liên lụy mình. Cao Lệ Chi đi được nửa đường. Nhất từ đâu bước ra chặn bước ả.

"Cô Lệ Chi, cậu cả muốn gặp cô."

Nhất dứt lời, tay anh ta chìa ra một tờ thiếp bên trong ghi rõ địa chỉ và pass phòng.

Tòa nhà The 26. Khách sạn Hilton, tầng 60, pass phòng 101: 272738.

Lệ Chi nhận lấy tấm thiếp từ tay Nhất.

Lê Thế Huân nhắm đến cô ta, muốn vui vẻ một đêm hay vì cái gì khác đây?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play