“Hồi đại học em xui xẻo thi cùng trường với Triệu Viện Viện. Nhưng ở thành phố chúng ta chỉ có hai trường đại học như thế, nếu không thi ra tỉnh thì chạm mặt cũng là chuyện bình thường.”
“Triệu Viện Viện không có đầu óc, học dốt hơn em, cãi nhau cũng thua em, thế mà lúc nào cũng tới kiếm chuyện, em thật sự không biết phải nói sao.”
“Ai da, chắc nó thấy mẹ em là vợ cả của cha, mẹ nó là tiểu tam, cảm thấy mình có xuất thân bất chính nên tâm lý lệch lạc.”
“Nghe nói Triệu Doãn Hi mẹ nó là một người phụ nữ rất quyền lực, giành được quyền thừa kế từ tay anh trai, còn điều hành công ty rất tốt, sao lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như Triệu Viện Viện nhỉ? Chẳng lẽ là di truyền trí thông minh từ cha em?”
Lâm Hoài Hạ cảm thấy khó chịu, không coi Lục Nghiễn là người ngoài, nghĩ gì là nói nấy, nói đến sướng miệng.
Lục Nghiễn cẩn thận chọn thịt cá béo mềm cho cô, thản nhiên nói: “Theo anh được biết, nhà họ Triệu kinh doanh chuỗi nhà hàng và siêu thị thực phẩm tươi sống, thị phần nhiều nhất chỉ đứng trong top ba, không được coi là quá tốt.”
Lâm Hoài Hạ ngước mắt nhìn anh: “Anh biết rõ mà. Nhà họ Triệu đều đáng ghét, ngai vàng nhà anh lớn đến đâu?”
Bọn họ chưa từng trực tiếp nói về vấn đề này, bây giờ cô chủ động hỏi, Lục Nghiễn đã chờ đợi ngày này từ lâu.
“Tập đoàn Lữ thị cũng được, cốt lõi đều do ông nội anh đặt nền móng, anh chỉ phát triển dựa trên nền tảng của ông nội mà thôi.”
Lục Nghiễn cẩn thận giới thiệu hoàn cảnh gia đình mình, cuối cùng còn nói: “Ông nội anh rất thích em, anh cũng vậy!”
Câu sau nói rất nhỏ, nhưng Lâm Hoài Hạ vẫn nghe thấy.
Lâm Hoài Hạ xấu hổ, ai da, mình cũng hơn hai mươi tuổi rồi, nghe người khác tỏ tình trực tiếp sao phải bối rối chứ.
Xoa xoa lỗ tai, Lâm Hoài Hạ lẩm bẩm một câu: “Vậy chúng ta thật không xứng đôi.”
“Xứng! Chúng ta rất xứng đôi! Ai dám nói không xứng anh sẽ xử lý người đó!”
Lâm Hoài Hạ cười: “Em không giàu như anh.”
“Từ nay trở đi, tiền của anh đều là của em, phải nói anh không có tiền mới đúng.”
Nói đến đây, thấy cô không từ chối, Lục Nghiễn ngập ngừng đặt tay lên mu bàn tay cô, vành tai mất tự nhiên bất giác đỏ lên.
“Hai người làm trò gì đấy?”
Hai người quay đầu lại, ngoài cửa sổ, Tô Viễn Thần tức giận trừng mắt nhìn Lục Nghiễn, quay người xông vào cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-90.html.]
Lâm Hoài Hạ rút tay lại.
Tô Viễn Thần hung dữ lườm Lục Nghiễn một cái, dáng vẻ y như chó hình người.
“Lâm Hoài Hạ, sao em lại để anh ta lợi dụng? Em ngốc à?”
Lâm Hoài Hạ bình tĩnh nói: “Ai da, sao lại hung dữ thế, em lớn rồi, còn phải nói chuyện yêu đương với anh sao? Hơn nữa, chỉ là sờ tay thôi, ai lợi dụng ai còn chưa biết mà!”
Hai người nói to đến nỗi tất cả khách ở mấy bàn trong đại sảnh đều che miệng cười.
Lục Nghiễn cũng không thấy xấu hổ, nhưng nhìn Tô Viễn Thần cắn mình như thế, cũng không tốt lắm.
Có điều, người này là ai?
Thanh toán hóa đơn xong đi ra ngoài, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy chỗ đậu xe phía trước xe mình là một chiếc siêu xe màu xanh lam, của Tô Viễn Thần.
Lâm Hoài Hạ: “Mặt trời chói chang thế này, không có mui xe anh không thấy nóng à?”
“Không nóng!”
Lâm Hoài Hạ cũng lười quan tâm anh ấy: “Anh đi đi, bọn em cũng phải đi.”
“Đợi đã, anh đi với em.”
“Không được, không ngồi được.”
“Sao lại không ngồi được, ghế sau rộng thế mà.”
Hàng ghế sau chất mấy cái thùng, đều là trái cây rau củ, trong đó có một thùng còn đựng một con gà và một con vịt.
Rất rõ ràng, đây không phải chỗ của anh ấy.
Hina
Bạn nhỏ Tô Viễn Thần tức đến dậm chân!
Nhưng bắt anh ấy tự đi là không thể nào. Anh ấy gọi điện cho tài xế trong nhà, bảo tài xế đến lấy xe về.
Anh ấy hấp tấp chuyển một cái thùng ở ghế sau vào cốp xe để thừa ra một vị trí. Sau đó nhanh chóng chạy tới ghế phụ, thắt chặt dây an toàn.
Tô Viễn Thần đắc ý nhìn Lục Nghiễn: “Anh, ngồi phía sau đi.”