“Hoài Hạ, lâu lắm rồi cha không gặp con, con thật sự không muốn gặp cha sao?”
Nghĩ tới Tô Viễn Thần, Lâm Hoài Hạ quay lại, tiện thể điều chỉnh camera ở cổng.
Mở cổng ra, Lâm Tây Hồ đứng ở cổng, thoạt nhìn như một người đàn ông nho nhã lịch lãm. Ông ta đã gần năm mươi tuổi nhưng gương mặt nhìn rất được, đi ra ngoài vẫn sẽ bị các cô gái mù gọi là “chú đẹp trai” các thứ.
Lâm Hoài Hạ mặt không biểu tình, lười biếng nói: “Nói đi, tôi nghe.”
Lâm Tây Hồ dịu dàng nói: “Hoài Hạ, sao con không mời cha vào nhà ngồi? Dù sao…”
Lâm Hoài Hạ đưa tay ngăn cản: “Xin ông đừng làm tôi ghê tởm nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
Lâm Tây Hồ không đành lòng bị con gái ruột làm nhục như vậy, nhưng vẫn nhịn được: “Nghe nói con mở một cái nông trường, rau trồng rất tốt, dì Triệu của con muốn hợp tác với con, giá cả có thể thương lượng…”
“Đối thủ của Triệu Doãn Hi là ai?”
“Cái gì?”
Hina
“Nếu ông rảnh quá thì đi thông báo cho đối thủ của Triệu Doãn Hi, chỉ cần là người có thù với Triệu Doãn Hi, đều có thể tìm tôi hợp tác, tôi sẽ giảm giá 10%!”
Nói xong, rầm một tiếng, cánh cổng đóng lại trước mặt Lâm Tây Hồ.
Cổng đóng quá nhanh, cơn gió ập vào mặt khiến Lâm Tây Hồ giật mình.
Lâm Hoài Hạ cắt một đoạn video ở cổng, hỏi Tô Cảnh Đồng tài khoản WeChat của Tô Viễn Thần, sau khi kết bạn liền gửi video cho anh ấy.
Lâm Hoài Hạ: “Cha ruột anh là nam cặn bã lừa đảo, được một phú bà độc ác bao nuôi lâu năm.”
Tô Viễn Thần: “...”
Sự xuất hiện của Lâm Tây Hồ không khiến Lâm Hoài Hạ khó chịu, điều khiến cô khó chịu chính là giấy chứng nhận khám nghiệm ADN kia.
Tô Cảnh Đồng còn gửi cho Lâm Hoài Hạ một đoạn văn dài, Lâm Hoài Hạ không thèm đọc một chữ.
Đầu bên kia, Lục Nghiễn nhạy bén cảm giác tâm trạng Lâm Hoài Hạ không được tốt, lập tức gửi tin nhắn hẹn cô trưa mai cùng ăn cơm.
Lục Nghiễn suy đi nghĩ lại: “Ở phố Tây Giải Phóng có một quán lẩu cá cay, nghe đồng nghiệp nói hương vị rất ngon, em có muốn đi ăn thử không?”
Lâm Hoài Hạ trả lời một chữ “Ừm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-88.html.]
Không muốn ở nhà thì ra ngoài dạo chơi đi.
Sáng hôm sau, quán ăn vặt nhà họ Lâm đóng cửa, cô lái xe vào thành phố từ sớm, đi đến căn hộ nhỏ của mình trước.
Hơn nửa năm không về, chắc chắn trong nhà đã phủ một lớp bụi dày.
Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi đã hơn mười một giờ, Lâm Hoài Hạ chuẩn bị ra ngoài.
Lục Nghiễn: “Phố Tây Giải Phóng khó đỗ xe, chúng ta đi chung xe tới đó đi, em đến công ty đón anh, hay là anh đến đón em?”
Lâm Hoài Hạ: “Em chuẩn bị đi rồi, để em đón anh.”
Lục Nghiễn: “Ừm.”
Lục Nghiễn nhếch khóe miệng, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị xuống lầu chờ.
Lý Soái vội vàng ngăn ông chủ lại: “Bây giờ cô Lâm mới xuất phát, anh xuống ngay có hơi sớm.”
“Không sớm, tôi xuống lầu mua cho cô ấy một ly trà sữa.”
Lục Nghiễn đi được hai bước, lại dừng lại: “Đúng rồi, cậu chia sẻ địa chỉ dẫn đường đến quán lẩu cá kia cho tôi.”
Lý Soái: Hay, phạm vi công việc của anh ta bây giờ còn kiêm cả chỉ đạo tình cảm cho sếp, bao gồm nhưng không giới hạn việc tìm nhà hàng đồ ăn ngon, giới thiệu những món quà cô Lâm thích và cố gắng đoán được suy nghĩ của sếp và vợ sếp.
Chết tiệt, hai người này nên kết hôn càng sớm càng tốt để anh ta được giảm bớt khối lượng công việc.
Có ý với người ta thì sao không tranh thủ thời gian đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ kia đi?
Lâm Hoài Hạ vừa lái xe đến tầng dưới tòa nhà văn phòng Lục thị đã nhìn thấy Lục Nghiễn đang cầm một ly trà sữa đứng đợi mình.
Hạ cửa kính xe, Lâm Hoài Hạ cười nói: “Anh thích uống trà sữa à?”
Lục Nghiễn đưa trà sữa cho cô: “Mua cho em, nghe nói trà sữa kem dâu mới ra mắt rất hot nên muốn mua cho em một ly.”
“Cảm ơn.”
“Em ngồi ghế phụ uống trà sữa đi, để anh lái cho.”
“Được!”