Lúc này Tô Viễn Thần cúi đầu, tóc xõa xuống, nhìn giống như một con ch.ó con bị rơi xuống nước.
Anh cả Tô Cảnh Đồng nắm tóc anh ấy, ghét bỏ nói: “Sao bết thế, tối qua không gội đầu à?”
Tô Viễn Thần nhảy dựng lên: “Anh mới không gội đầu, cả nhà anh đều không gội đầu.”
Điên cuồng hét lại, một phút sau, anh ấy thở dài ngồi xổm trên mặt đất.
Không ngờ anh ta lại là phú nhị đại giả, ảo ma thật!
Tô Cảnh Đồng ngồi xuống, hiếm khi nhẹ nhàng với em trai: “Yên tâm, em mãi mãi là em trai của anh.”
Tô Viễn Thần hỏi thẳng: “Cho dù em không phải con cháu nhà họ Tô thì sau này có được chia hoa hồng hàng năm nữa không? Có được tiền tiêu vặt mỗi tháng nữa không?”
Tô Cảnh Đồng tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Đây là chuyện em quan tâm nhất à?”
“Đúng vậy, thay vì nói yêu em mười nghìn năm thì đưa tiền cho em luôn đi.”
“Được rồi!”
Tô Viễn Thần hài lòng, khóe môi nở nụ cười: “Vậy được! Từ nay anh cả nhất định phải cố gắng, sau này không chỉ phải nuôi em trai, có khi còn phải nuôi cả em gái.”
“Ha ha, Lâm Hoài Hạ không cần gia đình nuôi đâu!”
Đọc hết thông tin chồng gửi đến, Vương Xuân Hiểu như phát điên.
“Tô Quốc Bình, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Ông đang ở đâu? Tôi tới tìm ông ngay!”
“Tôi đang ở thị trấn Liễu Giang…”
Vương Xuân Hiểu lập tức ngắt lời ông: “Ông đi gặp cô gái đó phải không? Đợi tôi nửa tiếng, tôi sẽ tới ngay.”
Tô Quốc Bình luống cuống: “Đừng lái xe nhanh, đi chậm thôi!”
Vương Xuân Hiểu hét lên: “Giờ này rồi còn đi chậm cái gì!”
Lúc này gia đình yêu thương đã xác định Lâm Hoài Hạ không nói đùa, người nhà họ Lâm cũng luống cuống, nói sẽ lập tức chạy tới, bảo cô không được nói chuyện với ba người kia trước.
Ba người Lâm Diên Đông, Tưởng Đình và Lâm Tùy Tâm trong nhà máy là ở gần nhất, hơn mười phút sau đã lái xe chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-85.html.]
“Hoài Hạ!”
Lâm Hoài Hạ lúng túng ngồi uống trà cùng ba cha con nhà họ Tô, Lâm Hoài Hạ nhìn thấy anh cả, chị dâu và anh trai, ánh mắt như nhìn thấy cứu tinh.
Lâm Tùy Tâm và Tô Cảnh Đồng nhanh chóng chạm mắt nhau.
Lâm Tùy Tâm hơi híp mắt lại: “Tổng giám đốc Tô!”
Bọn họ đều là những tài năng trẻ thuộc các ngành nghề khác nhau, gặp nhau tại một buổi tiệc chiêu đãi doanh nghiệp cách đây hơn một năm.
Tô Cảnh Đồng cũng nhận ra Lâm Tùy Tâm.
Lâm Diên Đông và Tưởng Đình nhìn nhau, em hai quen biết, vậy ba người này thực sự không phải lừa đảo.
Hina
Sau đó chuyện kia lập tức nổ ra.
Sau hai tiếng, người nhà họ Tô và nhà họ Lâm tụ tập lại cùng một bàn.
Ông ba: “Không được, Hoài Hạ là con cháu nhà họ Lâm chúng tôi, không ai có thể nói gì cả!”
Tô Quốc Bình: “Ông ơi, ông nghe tôi nói…”
Ông ba: “Tôi không nghe!”
Vương Xuân Hiểu: “Đều là ngoài ý muốn, chúng tôi cũng không muốn…”
Ông ba: “Các người cũng không muốn phải không, vậy thì tốt quá, chúng ta mau chóng kết thúc đi. Tiễn khách!”
Không khí hiện trường xấu hổ đến mức đám tiểu bối nhà họ Lâm và nhà họ Tô cũng không dám lên tiếng.
“Hừ!”
Ông ba chỉ có một ý, mặc kệ thật hay giả, nhà họ Lâm chúng tôi không thèm thằng nhóc thối gì kia, vẫn là nhà ai nhà đó nuôi đi.
Ông cụ Tô không đến, bốn người nhà họ Tô đều có bối phận chênh lệch, không cãi lại được nhưng cũng không muốn rời đi.
Ông ba trừng mắt: “Sao còn ngồi đây? Nghèo đến mức phải uống ké nước nhà tôi à?”
Lâm Hoài Hạ và anh cả, chị dâu, anh hai đều cúi đầu xuống, cố gắng ngậm chặt miệng, bọn họ thật sự sắp bị ông ba chọc cười mất!
Vốn còn tưởng là chuyện lớn, kết quả ông ba tức giận triển khai toàn bộ, một bộ tôi không nghe, tôi không nghe, bày ra dáng vẻ con rùa tụng kinh, chặn đứng mọi lời người nhà họ Tô muốn nói.
Tô Cảnh Đồng cố gắng hoà hoãn bầu không khí: “Hoài Hạ và Viễn Thần đều đã đến tuổi hẹn hò kết hôn, cho dù năm đó có bế nhầm con thật thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến bọn trẻ và hai nhà chúng ta, đúng không? Chúng cháu chỉ muốn xác định kết quả, ông ba Lâm, ông thấy hợp lý không ạ?”