Cô ấy là phú nhị đại hàng thật giá thật, chưa từng thiếu ăn thiếu mặc bao giờ, thế mà đây còn là lần đầu tiên được ăn loại vải ngon đến thế, không biết con nhóc này lấy đâu ra nhiều trái cây thượng hạng như vậy.

Lâm Hoài Hạ xoay người đi vào trong nhà, lấy cho cô ấy một ly nước, mấy phút sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Hoài Hạ đi tới trước sân: “Người giao hàng đến rồi.”

Điền Thanh tò mò, cầm mấy quả vải trong tay đi theo ra ngoài.

Vẫn là hai nhân viên mặc đồ hoà thượng không nhìn rõ mặt kia, cả hai lưu loát chuyển rau củ quả xuống xe, chờ Lâm Hoài Hạ ký xong liền lên xe rời đi.

Hina

Điền Thanh đi ra, chỉ thấy bóng lưng hai người lên xe, cô ấy tò mò liếc nhìn thùng xe tải, ghét bỏ bĩu môi.

Ôi, rau củ quả chất lượng cực phẩm như thế lại được vận chuyển bằng một chiếc xe hàng rách nát, không thể chấp nhận được!

Lâm Hoài Hạ: “Đừng đứng đấy nữa, giúp tớ mang đồ vào đi.”

Điền Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu, dùng chân đá thùng vải: “Tớ muốn một thùng này.”

“Đặt trước cho cậu mà, cho cậu một thùng, thùng còn lại cậu giúp tớ mang cho Lục Nghiễn nhé.”

Cô không biết hôm nay Lục Nghiễn sẽ đến, buổi sáng còn xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, lúc anh rời đi cô cũng chưa kịp đưa trái cây cho anh.

Điền Thanh khinh thường đánh giá cô: “Cậu thích mặt mũi người ta, thấy sắc nảy ý, định dùng đồ ăn ngon nắm bắt dạ dày anh ta, tạo ấn tượng với trái tim anh ta sao?”

Nắm bắt dạ dày anh? Cô chưa từng nghĩ đến điều đó.

Nhưng cũng không phải là không thể đi theo con đường này!

Chị em bao nhiêu năm, cô ấy chỉ cần nhìn một cái là biết cô đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-56.html.]

He he, con nhóc này cũng biết tương tư rồi đấy!

Điền Thanh đi bộ vào nhà lấy chìa khóa xe, lái xe ra cổng, hai người cùng nhau đặt vải lên xe.

Thợ quay phim trở về, tranh thủ thời gian chỉnh sửa video, Lâm Hoài Hạ xem xong cảm thấy không có vấn đề gì, rất tốt nên đăng luôn.

Xong xuôi tất cả, Lâm Hoài Hạ hỏi Điền Thanh trả lương như thế nào?

Điền Thanh: “Cậu bây giờ không phải là làm video nghiêm túc, cho dù Phương Siêu gia nhập công ty chúng ta cũng không có việc gì làm, tớ đã bàn bạc cho anh ấy làm nhân viên tạm thời, một video ba nghìn đồng. Cậu không cần quay rườm rà, làm đến trưa là xong, anh ấy sẽ thiện chí giảm giá một chút.”

Phương Siêu là một thợ quay phim khá nổi tiếng trong ngành, anh ấy từng thực hiện những bộ phim tài liệu nổi tiếng với các đạo diễn lớn, đồng thời đảm nhận ghi hình các chương trình giải trí, giá trị bản thân hiện tại của anh ấy không hề thấp.

Phương Siêu vội vàng nói: “Tôi không cần tiền lương, chỉ cần tổng giám đốc Lâm cho tôi một ít vải là được.”

Vừa rồi lúc chỉnh sửa video, tổng giám đốc Lâm đã mang cho anh ấy một đĩa vải thiều, một người không thích ăn trái cây như anh ấy cũng ăn một lúc hết sạch đĩa vải thiều.

“Vậy không được, lát nữa tôi sẽ cho anh một ít vải, nhưng vẫn phải trả lương cho anh.”

Phương Siêu ngượng ngùng sờ sờ cổ: “Vậy tôi, có thể mua thêm của cô không?”

Lâm Hoài Hạ: “Mua giá khác, vải của tôi không rẻ.”

“Không sao, không sao, ba nghìn đồng không đủ thì tôi có thể trả thêm.”

Bạn gái anh ấy thích ăn trái cây, cho dù phải chi nhiều tiền hơn để mua trái cây cho bạn gái, anh ấy cũng rất vui lòng.

Lâm Hoài Hạ bật cười: “Yên tâm, không đắt như vậy đâu.”

Thấy Phương Siêu quay phim tốt, sau này còn tiếp tục hợp tác, Lâm Hoài Hạ cho anh ấy sáu cân vải thiều, Phương Siêu vô cùng cảm kích rời đi.

Phương Siêu là người am hiểu, học hỏi được khá nhiều kiến ​​thức từ các đạo diễn lớn trong ngành. Anh ấy biết bất cứ thứ gì có chất lượng cao đều là đồ có tiền cũng không mua được. Người ta đã chấp nhận cho bạn thì giá cả chỉ là thứ yếu, quan trọng là người ta phải sẵn lòng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play