Bà Vương thoải mái cười ha ha: “Hai nhà chúng ta không phải khách sáo, cháu là một cô bé ngoan, biết làm việc.”

Bà Vương xách rau củ quả về nhà, ông Từ ở lại giúp cô chuyển đồ ăn.

Rau thì để ở sân sau, ngày mai làm thành cải ướp dầu ớt, trái cây thì để trong cốp, ngày mai chở đi cho nhà bác cả.

Một lúc sau, bà Vương đi tới, hai tay cầm thịt khô và lạp xưởng, ông Từ vội vàng đến đỡ.

Sau khi cất thịt khô và lạp xưởng đi, cô nói chuyện mấy câu với bà Vương rồi tiễn hai người bọn họ ra ngoài.

Đóng cổng lại, Lâm Hoài Hạ vỗ tay, hết sức hài lòng, xoa đầu mèo con: “Làm tốt lắm, về sau tiếp tục cố gắng.”

“Meo~”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoài Hạ ngáp một cái, rời giường thái rau xanh, bận rộn cả buổi sáng thái được năm trên bốn giỏ rau, đang định ướp rau thì chuông cổng vang lên.

Hina

Lâm Hoài Hạ chạy ra mở cổng, đứng ở cổng là một thanh niên mặc áo khoác lông ngắn màu đen.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, tôi tên Đỗ Duy, được tổng giám đốc Điền giới thiệu đến.”

“Xin chào, tôi là Lâm Hoài Hạ, vào trong trước đi.”

Lâm Hoài Hạ dẫn Đỗ Duy vào phòng khách, rót nước cho anh ấy: “Đừng khách sáo, mời ngồi.”

Đỗ Duy hai tay nhận lấy nước: “Cảm ơn tổng giám đốc Lâm! Tôi nghe tổng giám đốc Điền nói cô định xây dựng một nông trường, tổng cộng một trăm mười mẫu đất?"

“Đúng vậy, đất rừng và đất thường tổng cộng là một trăm mười mẫu. Tôi mới ký hợp đồng, chưa làm gì cả, đang đợi anh đến hướng dẫn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-46.html.]

Đỗ Duy đã hiểu sơ bộ tình huống của Lâm Hoài Hạ nên lấy máy tính ra, mở bản kế hoạch và giải thích những thứ cần thiết để xây dựng nông trường từ đầu.

Đỗ Duy rất có tâm, không chỉ dạy Lâm Hoài Hạ cách xây dựng nông trường, còn liệt kê tất cả vật tư cần mua dựa trên nhu cầu nông trường của cô, cuối cùng đưa ra bảng tính tổng số tiền vốn ở giai đoạn đầu.

Lâm Hoài Hạ rất yên tâm với khả năng làm việc của Đỗ Duy, trong đầu cũng có chủ ý.

Cô mỉm cười: “Đỗ Duy, vị trí hiện tại của anh ở chỗ tổng giám đốc Điền là gì? Anh có ý định chuyển đổi công việc không?”

Đỗ Duy cũng cười nói thẳng: “Trước khi tới đây, tổng giám đốc Điền đã nói nếu cô cần người thì sẽ để tôi ở lại đây. Nếu sau này cô không còn ý định làm nông trường nữa, tổng giám đốc Điền vẫn sẽ hoan nghênh tôi trở lại làm việc.”

Lâm Hoài Hạ hài lòng khen ngợi Điền Thành: “Chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi.”

“Đương nhiên, mặc dù chú Điền Thành suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không để anh làm việc không công. Lương ban đầu của anh ở chỗ chú Điền Thành là bao nhiêu? Tôi sẽ tăng cho anh 30% lương ban đầu, còn tiền thưởng thì phải xem nông trường của chúng ta hoạt động thế nào đã, anh thấy sao?”

“Đều nghe tổng giám đốc Lâm quyết định.”

Đỗ Duy biết chính xác mình phải làm gì, tổng giám đốc Điền đã tiết lộ với anh ấy, nông trường của tổng giám đốc Lâm toàn những sản phẩm chất lượng cao, gạo tơ vàng giá bán một nghìn đồng một cân, chỉ nhìn sản phẩm duy nhất này, anh ấy đã hết sức coi trọng tương lai của nông trường.

Tuy quy mô hiện tại hơi nhỏ, không thể so sánh với nông trường một hai nghìn mẫu của tổng giám đốc Điền, nhưng tiềm năng phát triển cũng rất lớn.

“Giấy phép kinh doanh của nông trường vẫn đang được xử lý, anh cứ bắt đầu làm việc theo kế hoạch làm việc của mình trước, khi nào cần tiền cứ nói với tôi là được. Hiện tại thời tiết đang ấm dần lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian để trồng rau củ.”

“Mùa xuân năm nay chúng ta sẽ trồng cây gì?”

“Lương thực thì trồng lúa nước, rau quả trồng rau xanh, cà chua, khoai tây, dưa chuột. Tôi đã chuẩn bị sẵn thóc giống, anh hãy xử lý trước. Cánh rừng trên núi dùng để nuôi một chút gia cầm, không cần gấp.”

“Được rồi, tổng giám đốc Lâm, vậy lát nữa tôi sẽ về thành phố chuẩn bị mua máy móc nông nghiệp và tìm người xây dựng nhà kho.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play