An Tri Hạ khóc rất lâu, rất lâu, đến mức chính bản thân cô cũng đã mỏi chân rồi. Ngừng khóc rồi cô mới nhớ ra, hỏi dồn dập:
"Là anh đúng không? Anh có lạnh không? Sao anh lại ở đây, không phải đã trở về thủ đô sao? "
Anh cười khẽ, gõ lên đầu cô một cái:
"Ngốc ạ, em hỏi nhiều như vậy, anh biết trả lời như thế nào?
An Tri Hạ mếu máo nhìn anh:
“Vậy thì trả lời từ từ, từng câu từng câu một.”
Trời mùa đông ban đêm lạnh giá, anh đưa cô đến khách sạn anh đã đặt trước, rót một cốc nước ấm cho cô.
“Đông, làm sao anh tới được thế giới này? Có phải là…”
Trong đầu cô hiện lên khoảnh khắc cuối cùng cô được nhìn thấy anh, vật sắc nhọn kề trên cổ anh rỉ máu. Nước mắt cô lại rơi lã chã, đau lòng.
Anh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn vào mắt cô, cẩn thận lau từng giọt nước mắt lăn trên má.
“Ngốc à, đừng nghĩ đến nó nữa. Anh đang ở đây với em rồi mà.”
Anh ôm cô vào lòng, bắt đầu kể:
“Không phải anh tới được đây, mà anh đã đi vào thế giới đó. Anh đã từng bị tai nạn nghiêm trọng, nằm trên giường suốt mấy tháng trời. Suốt thời gian đó, anh đã có một giấc mơ rất dài, rất dài. Trong giấc mơ đó, anh đã yêu một cô gái nhỏ nhắn giống như thỏ con, một cô gái tốt nhất trên thế giới này. Đáng hận là anh đã không bảo vệ được cô ấy, trơ mắt nhìn cô ấy ra đi ngay trước mắt mình.”
“Hạ Hạ, chuyện anh làm sau đó, có phải em cũng biết rồi không?”
An Tri Hạ trong lòng anh khẽ gật đầu, tiếng nức nở càng thêm thổn thức.
“Hãy quên những điều đó đi. Anh không muốn em nghĩ đến anh như một tên tội phạm. Chỉ cần nhớ ra anh đã yêu em như thế nào thôi. Đừng ghê tởm anh, đừng ghét anh có được không?”
Sau hơn mười tháng bất tỉnh, anh mở mắt cứ ngỡ đó là một giấc mơ, một giấc mơ chân thực tới mức khiến trái tim anh nhoi nhói khi nhớ về. Lần đầu tiên gặp cô ở phòng tiếp đón, anh đã chú ý đến cô vì quá giống với cô gái trong giấc mơ. Lúc thấy bức tranh của cô trong phòng trưng bày của trường đại học, lại nhìn nghệ danh của cô là “Snow” anh đã thấy ngờ ngợ rồi. Khi nhìn thấy bức tranh cô vẽ ở quảng trường, anh mới nhận ra đó không chỉ đơn giản là một giấc mộng ảo, cô thực sự đã từng sống trong thế giới ấy, cùng anh trải qua một cuộc đời ngắn ngủi. Trái tim anh giống như vỡ òa khi cô nói người đàn ông trong bức tranh đó chính là người cô yêu.
Nhưng anh không dám ngay lập tức thừa nhận với cô, bởi lẽ anh sợ, sợ cô đã biết những việc sai trái anh làm trong thế giới ấy. Anh tự ti, một cô trong sạch, đẹp đẽ đến ngần ấy với một kẻ đã từng trở nên tàn tạ, làm nhiều việc sai trái trên đời, anh cảm thấy mình không xứng. Nhưng anh vẫn tham lam, vẫn muốn cô ở bên cạnh mình.
Nghe lời anh nói, An Tri Hạ đau lòng không thôi.
“Đồ ngốc này, sao em lại ghét anh được? Tất cả là tại vì em, nếu em không đến thế giới đó, nếu em không quen biết anh…”
“Không, Hạ Hạ, không có nếu như đó. Anh rất hạnh phúc vì đã được gặp em, được yêu em. Anh chưa từng hối hận. Đừng nói như thế.”
Cả hai người cuối cùng cũng không đổ lỗi cho bản thân mình nữa.
Đêm đó, An Tri Hạ nằm trong lòng anh, thủ thỉ kể hết. Cô cũng bị tai nạn xe rồi xuyên vào thế giới đó, được hệ thống giao nhiệm vụ cứu rỗi nam phụ Mặc Đông. Cô cất lời trêu anh:
“Bảo sao lúc ấy hệ thống nói với em rằng nam phụ rất ga lăng, dịu dàng, thân thiện, mà em thì không thấy vậy.”
“Anh không ga lăng, dịu dàng, thân thiện sao?”
“Anh nói xem. Là ai nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng em, là ai ném thư xin lỗi của em vào thùng rác, là ai cho dù em năm lần bảy lượt mặt dày theo đuổi cũng không thèm đáp lời em?”
Anh nghe cô nói, hồi tưởng lại khi hai người mới gặp nhau. Chẳng qua là lúc anh mới vào thế giới đó, ký ức ở thế giới thực bị xóa mất, chỉ còn lại truyền thừa ký ức của chủ cơ thể, rồi lại bị một cô gái rắc rối làm phiền nên anh mới như vậy thôi.
Anh khẽ cúi xuống hôn lấy môi cô, dịu dàng nút lấy, ngậm bờ môi thơm ngọt thật lâu, nhắm mắt mà cảm nhận. Một lúc, anh buông ra, hơi thở ấm áp phả lên khuôn mặt cô:
“Bây giờ anh còn lạnh lùng không?”
An Tri Hạ xấu hổ đến đỏ mặt, lắc đầu rồi chui vào lòng anh làm nũng. Anh thật biết cách chặn họng người ta mà.
“Còn một câu hỏi nữa anh chưa trả lời em. Sao giờ này anh lại ở trước nhà em, không phải tuần trước anh về thủ đô rồi sao?”
Anh khẽ mỉm cười, say đắm nhìn cô.
“Vì anh quá nhớ con thỏ của anh đấy.”
Có lẽ cô không biết, ngày nào làm việc xong anh cũng lái xe gần trăm cây số đến đây, chỉ để nhìn ngắm cửa sổ phòng cô từ khi sáng đèn đến khi tắt, chợp mắt trong khách sạn vài tiếng rồi sáng sớm lại lái xe trở về. Nhưng anh không nói ra, không muốn làm cô lo lắng.
“Anh đã đợi, đợi em yêu anh thêm lần nữa. Ngoại hình của anh không còn giống như trong thế giới ấy, anh không biết có hợp gu của em hay không? Anh sợ…”
Trong khi anh đang rất nghiêm túc bày tỏ, An Tri Hạ lại cười khúc khích, ôm lấy má anh. Một thái tử gia của một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất đất nước, một nam thần hàng ngàn cô gái mơ ước, một sinh viên tài năng của một trường đại học hàng đầu, vậy mà anh còn tự ti hay sao?
Thấy cô cười, anh lại dỗi hờn:
“Nói thật đi, em thích Mặc Đông kia hay là thích Hàn Mặc Đông anh?”
Cả hai người đều không phải là anh sao? Sao anh hỏi buồn cười thế? Anh tự ghen với chính mình à? Anh đã lớn hay chưa vậy?
An Tri Hạ nhéo má Hàn Mặc Đông “ba tuổi”, cười khẽ:
“Em thích Đông!”
Người đàn ông có vẻ không hài lòng lắm với câu trả lời lắt léo của cô, ôm siết lấy cô, giọng nói đầy chiếm hữu:
“Bất kể em thích Đông nào, em cũng là của anh, chỉ có thể là của anh mà thôi.”
“Ừm, em là của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT