An Tri Hạ thức dậy với một đôi mắt sưng đỏ. Vì sao ư?
Hôm qua, sau câu hỏi của Hàn Mặc Đông, cô đáp:
“Tôi không có bạn trai, nhưng đang yêu một người. Yêu rất nhiều.”
Anh đứng từ xa, trời lại tối, cô không thể nào nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh. Nhưng anh hình như không vui vẻ lắm, gật nhẹ đầu, sau đó lên xe rời khỏi.
Vì câu hỏi của anh, cô lại nhớ đến Mặc Đông. Đi tới phòng vẽ lật ra bức tranh đã hoàn chỉnh, cô vừa chạm lên từng đường nét của người trong tranh vừa lặng lẽ rơi nước mắt. Nhớ anh đến thế này thì phải làm sao đây? Anh thậm chí không còn tồn tại ở một nơi nào đó nữa rồi. Giá như… giá như anh ít nhất vẫn còn sống.
Sợ ông bà ở nhà lo lắng khi thấy khuôn mặt này của mình, mới sáng sớm, An Tri Hạ đã trang điểm thật kĩ, ôm giá vẽ ra quảng trường. Nơi này rất rộng, có tầm nhìn hướng ra hồ nước lớn trong vắt. Vì là buổi sáng sớm nên vẫn chưa có nhiều người, mới chỉ có vài ba người bán bóng bay, kẹo bông cùng vài người chạy bộ thể dục.
Cô bắt đầu vẽ, vẽ Mặc Đông và cô, vẽ tất cả những người cô yêu quý trong thế giới ấy, ba mẹ cô, anh trai cô, Khả Ny, Khánh Đằng, thầy Mỹ thuật. Không biết giờ này những người còn sống đang sống ra sao, những người đã mất… liệu có như cô được chuyển sinh đến một thế giới khác.
Nước mắt lại bất giác rơi, cô không thể nào kiểm soát được.
Bỗng một bé con từ đâu chạy ra, nhân lúc cô không để ý liền tò mò nhấc đồ chặn giấy nghịch tập giấy vẽ cô để bên cạnh, khiến chúng bay ra tứ tung vì cơn gió bất chợt.
An Tri Hạ vội vàng chạy theo nhặt nhạnh từng tờ, từng tờ một. Cho đến bức cuối cùng, nó rơi vào chân một người đàn ông.
Anh ta cúi người cầm nó lên, chăm chú nhìn vào bức tranh vẽ người con trai ấy rất lâu, chỉ là bức tranh che kín khuôn mặt anh, cô không biết đó là ai và biểu cảm của người đó như thế nào.
An Tri Hạ tiến đến gần, rụt rè hỏi:
“Chào anh, bức tranh đó là của tôi. Anh có thể trả cho tôi không?”
Người đó không suy chuyển, vẫn giữ nguyên tư thế, cách một tờ giấy cất giọng hỏi:
“Người trong bức tranh này là gì đối với cô?”
Một người xa lạ đột nhiên lại hỏi cô với người trong tranh có quan hệ gì sao. Nhưng có vẻ nếu cô không trả lời, anh ta không có ý định trả lại. Hít vào một hơi, cô trả lời bình thản:
“Đó là người tôi yêu.”
Đôi tay cầm bức tranh bất chợt run lên khe khẽ, anh buông tờ tranh xuống đưa đến trước mặt cô, nhẹ nhàng:
“Hóa ra người hôm qua cô nói là đây.”
Sao lại là Hàn Mặc Đông?
An Tri Hạ nhận lấy bức tranh, gật đầu chào anh rồi định quay đi. Dù sao hôm nay cô không có nhiệm vụ gì với anh cả, không cần phải quá khách sáo với anh. Bỗng nhiên, anh kéo lấy cổ tay cô, đồng thời tiến lên một bước, vừa vặn ôm lấy cô vào lòng.
An Tri Hạ giật mình, tay dùng sức đẩy anh ra:
“Hàn Mặc Đông, anh làm gì vậy? Buông tôi ra.”
Nhưng anh cứ ôm cô chặt cứng, thân thể anh run lên bất thường, bàn tay run run vuốt lấy tóc cô:
“Xin em… để tôi ôm thế này thêm một chút. Chỉ một chút thôi.”
Cô nghe thấy giọng anh nghẹn ngào, chưa từng thấy một mặt yếu đuối cầu xin người khác từ một người lạnh lùng như anh. Cô có thể cảm nhận trái tim anh đang đập rất nhanh, thổn thức đến run rẩy. Vừa hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay anh ta xảy ra chuyện gì rồi sao?
Một lúc sau, cảm nhận tâm trạng anh đã bình ổn hơn, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, đứng đối diện liền phát hiện đôi mắt lạnh lùng ấy đã biến đi đâu mất, thay vào đó là ánh mắt bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Anh nói:
“An Tri Hạ, tôi thích em.”
Cô hơi giật mình. Làm gì có người nào mới gặp nhau mấy ngày đã tỏ tình với người khác? Sao anh ta lại đột nhiên bốc đồng như vậy? An Tri Hạ theo thói quen, nói ra lời từ chối:
“Hôm qua tôi đã nói rồi mà, tôi có người mà tôi yêu.”
“Không sao, cứ để tôi theo đuổi em, được không? Nếu sau này em thật sự không thích, vậy tôi sẽ từ bỏ.”
Anh đột nhiên giống như biến thành kẻ ăn xin trong tình yêu, hết lời nhờ vả. An Tri Hạ khó mở lời, dù sao anh cũng là dẫn đoàn của đoàn đại biểu, lại là con của bạn mẹ cô. Để anh tự nhận ra cũng tốt, vậy nên cô cứ để anh theo đuổi mình.
Trên trường, cô cảm giác như mỗi giờ ăn trưa anh đều chờ sẵn, bưng khay cơm ngồi đối diện với cô, không tập trung ăn mà chỉ chăm chú nhìn cô. Mọi người xung quanh đều lén nhìn và bàn tán, An Tri Hạ cũng ngại lắm chứ. Ăn xong, cô kéo anh ra một góc.
“Này, có thể đừng cứ ngồi ăn chung được không? Anh có biết sinh viên trong trường đang đồn những gì không?”
“Tôi không quan tâm, em đã đồng ý cho tôi theo đuổi rồi mà. Hơn nữa họ đồn không sai, tôi đang theo đuổi em còn gì.”
An Tri Hạ cạn lời với tên mặt dày đó, không cãi lại được đành ấm ức rời đi.
Không những đeo bám vào bữa trưa, buổi sáng anh ta cũng biết cô có những tiết học gì, ngày nào cũng gửi đồ ăn sáng, nhưng lần nào cô cũng chia hết cho bạn cùng lớp, bản thân không nhận lại chút nào.
Anh biết nhưng vẫn không tức giận, không chịu bỏ cuộc. Anh lấy việc công ra làm việc tư, luôn tìm cách để cô phải làm việc chung với anh. Đến thầy cô cũng trêu cô, nói rằng việc lần này thành bại đều nhờ cô hết, ai bảo cô lọt vào mắt xanh của thiếu gia tập đoàn HD.
Cô không ít lần từ chối thẳng mặt với anh nhưng anh vẫn một mực đòi theo đuổi. Vốn dĩ muốn anh kết thúc sớm một quá trình không có kết quả nhưng anh không chịu nghe, cô cũng đành mặc kệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT