Tống Đồng Đồng bước lên phía trước đứng cạnh An Tri Hạ, nhỏ nhẹ nói với cô:
"Tri Hạ, đây là người hôm trước làm đổ trà lên tay cậu, khiến cậu hỏng mất bộ đồng phục đấy."
Xong cô ta quay sang nhìn cô gái dưới đất với ánh nhìn của đấng cứu thế:
"Nhưng Tri Hạ à, tớ nghĩ cậu ấy cũng không phải cố ý. Hay là..."
Cô ta bỏ dở câu nói giữa chừng, nhưng nói đến đó thì người nghe đều hiểu cô ta đang có ý xin tha cho cô gái kia.
Tống Đồng Đồng này cũng thật gian xảo, câu trước gợi nhớ lại tội lỗi của người ta để khích An Tri Hạ, câu sau lại ngỏ ý khuyên nhủ thể hiện cô ta là người lương thiện bao dung.
Với tính cách của Tri Hạ trước đây, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô gái đang quỳ dưới đất này, cũng sẽ không thật sự giận Tống Đồng Đồng vì lời xin của cô ta mới chỉ nói ra nửa miệng. Sau đó, người chứng kiến đều sẽ thấy Tri Hạ là đứa con gái kênh kiệu quá quắt, nhìn sang thánh nữ Tống Đồng Đồng lương thiện khác một trời một vực, rồi họ sẽ lại ca than tại sao người tốt như Tống Đồng Đồng lại chơi cùng một người như Tri Hạ.
Cô ta cũng thật biết cách làm mình nổi bật, nhưng cô ta không nhớ hôm trước trong phòng y tế cô ta còn mắng người sao. Tri Hạ trước đây phải ngốc như thế nào mới không nhìn ra kẻ hai mặt rõ ràng như thế này.
An Tri Hạ đã hiểu tình hình, cũng nhìn thấu được con người của Tống Đồng Đồng. Nếu cô ta đã muốn cô làm ầm lên, vậy cô sẽ đi ngược lại cho cô ta tức chết.
Cô nắm khuỷu tay cô bạn kia đỡ cô ấy đứng lên, nhẹ nhàng nói:
"Cậu nói gì thế Đồng Đồng? Cũng chỉ là một bộ đồng phục thôi mà, tôi đâu có thiếu. Cậu ấy chỉ vô tình va vào tôi, tôi cũng không có trách cậu ấy."
Mọi người xung quanh đều rớt cằm nhìn cô, không tin nổi người vừa thốt ra những lời đó là Tri Hạ. Có người còn cho rằng cô hẳn là có dự tính gì đó đáng sợ lắm, ví dụ như đỡ cô bạn kia dậy làm cô ấy ảo tưởng, rồi đẩy thêm một cái để sỉ nhục người ta chẳng hạn.
Nhưng việc diễn ra lại không giống như vậy, An Tri Hạ phủi vài chỗ đồng phục dính đất cát của cô bạn, nhìn vết thương của cô ấy mà hỏi han:
"Tôi không hề để bụng chuyện đó, hơn nữa đã hai ngày, tôi cũng sắp quên mất việc đó luôn rồi, nếu không phải có người nhắc đến tôi còn chẳng nhớ ra. Rốt cuộc là ai làm cậu thành ra nông nỗi này?"
Cô gái đó cũng kinh ngạc, nghe câu hỏi của An Tri Hạ thì run run liếc về phía Tống Đồng Đồng. Giờ thì ai nhìn vào cũng biết cô ta giả tạo cỡ nào.
Tống Đồng Đồng thẹn quá hóa giận, chân giậm giậm, nước mắt lưng tròng trách móc cả An Tri Hạ lẫn cô gái kia:
"Tri Hạ, sao cậu lại nghĩ tôi như thế? Tôi chỉ sợ cậu giận nên bảo cậu ấy đến xin lỗi cậu thôi mà."
Sau đó, cô ta ngoảnh sang nhìn cô bạn kia, trông ánh mắt đáng thương như thể bị phản bội:
"Còn cậu nữa, tôi vì tương lai của cậu nên mới khuyên cậu đi xin lỗi Tri Hạ, giờ cậu nhìn tôi như thế là có ý gì? Đúng là làm việc tốt không được đền đáp mà."
Nói xong, Tống Đồng Đồng vừa lau nước mắt vừa chạy đi, nhưng trong lòng cô ta đã chửi thề hai người họ cả nghìn lần.
Chứng kiến câu chuyện này, người thông minh đều có thể nhận ra, nếu chỉ khuyên nhủ thì cô bạn đó đã không trong tình trạng thảm hại như thế này chạy đến đây. Hơn nữa, trông cô ấy tàn tạ quỳ trước mặt An Tri Hạ như thế, lọt vào mắt người khác, ai cũng sẽ nghĩ cô bắt nạt cô ấy, rồi Tri Hạ tự dưng lại phải đội cái nồi oan uổng, danh đã xấu lại càng xấu thêm.
An Tri Hạ đỡ cánh tay cô bạn kia, quan tâm hỏi han:
"Này, cậu không sao chứ? Tôi đưa cậu đến phòng y tế lấy thuốc."
"Tôi... tôi không sao. Cảm ơn cậu, Tri Hạ."
"Không có gì."
Cả lớp mắt tròn mắt dẹt nhìn An Tri Hạ dìu cô bạn kia đi khỏi. Hai chiếc bóng vừa khuất, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu sôi nổi hẳn lên.
Chuyện động trời như thế làm sao thoát khỏi các câu chuyện của những bà tám. Chẳng mấy chốc, tin đồn Tri Hạ đổi tính đã lan khắp trường học. Đương nhiên, Từ Hạo Thiên cũng đã nghe qua.
Trên hành lang.
"Ê, Hạo Thiên. Nghe nói cái đuôi nhỏ của cậu đổi tính nết rồi, có thật không vậy?"
Anh ta hất tay người bạn đang trêu đùa mình kia, chỉ chốt một câu "Cút!" khiến cậu bạn cười ha hả. Từ trước tới giờ anh ta luôn rất ghét người khác nhắc đến Tri Hạ với mình, mỗi lần như thế đều hét lên đuổi người.
Hừ, đổi tính gì chứ? Chắc hẳn cô ta lại muốn làm trò để thu hút sự chú ý chứ gì?
"Thôi, không trêu cậu nữa. Ra nhà ăn kiếm chút gì bỏ bụng đi, sáng chưa ăn gì tôi đói sắp chết rồi."
Tiếng nói chuyện oang oang của hai người họ đương nhiên cũng lọt vào tai những người xung quanh.
Chàng trai ngồi bên cửa sổ đang cầm bút viết gì đó trên giấy cũng thoáng ngừng tay, tròng mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn vào hư không. Sau đó tiếng sột soạt của bút đi trên giấy lại tiếp tục như chưa hề có một sự dao động nào.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#