Bởi vì cô nàng này có chút say, lại bị hôn đến ngây ngẩn cả người, Mặc Đông không an tâm cho cô tự đi về, bèn cõng cô lên nhà.

Thực ra, anh biết gia đình cô đã chuẩn bị sẵn căn hộ tầng 13 cho cô, vì trước đây anh trai cô cũng học Đại học Quốc gia và sống ở đây, vậy nên anh đã trút hơn phân nửa tiền tiết kiệm kiếm được trong suốt mấy năm cấp ba do tham gia cuộc thi và bán phần mềm, mua một căn đối diện với căn hộ của cô.

Vì muốn ở bên cạnh cô, anh tự tay phá vỡ kế hoạch tương lai khởi nghiệp sớm của mình, quyết định bắt đầu lại vì đã tiêu tốn hết nửa tiền vốn vào việc mua căn hộ đó. Mà không, nói đúng hơn thì là vì cô, anh mới có ý nghĩ khởi nghiệp.

Vừa vào đến phòng ngủ, An Tri Hạ đổ người xuống đệm, mái tóc rũ vướng trên khuôn mặt nhỏ xinh. Mặc Đông nhẹ nhàng chỉnh tư thế ngay ngắn cho cô, giúp cô vuốt tóc mai ra sau tai, nhìn cô gái trước mặt không có chút phòng bị nào bằng ánh mắt say đắm:

“Tôi vì em như vậy, em nhất định không được ở bên cạnh một ai khác.”

Xong xuôi, anh tính đứng dậy rời đi, bất chợt một bàn tay nho nhỏ mềm mại, nhanh như rắn thò đến ôm lấy eo anh bừa bãi sờ soạng.

“Hưm, không cho đi. Không được giận người ta nữa.”

Một ly mà say đến thế cơ à?

“Không cho tôi đi? Vậy em muốn làm gì?”

“Muốn… Muốn…”

Cô gái nhỏ thực sự vắt óc suy nghĩ xem muốn anh làm gì cho cô. Đôi má hây hây đỏ, chiếc đầu nghiêng nghiêng một bên, đôi mắt lúc nhắm lúc mở, một lát sau như nhớ ra điều gì, liền chu miệng nói:

“Nhớ Đông. Muốn giống hôm Giáng sinh, thơm thơm, rất thích.”

Nhớ anh? Cô còn nói… rất thích sao?

Vậy anh sẽ làm cho cô hài lòng.

Mặc Đông ngồi ké bên giường, ôm lấy thân thể mềm mại, trao cho cô nụ hôn sâu, rất sâu. Hôn lâu, cô gái nhỏ trong lòng anh hơi mỏi, bèn tìm cách leo lên người anh làm ổ, tay bám chặt lấy eo anh.

Ngồi một tư thế quá lâu, cô lại mỏi, ở trong lòng anh cựa quậy tới lui, nhõng nha nhõng nhẽo không chịu yên, vô tình động chạm vào những nơi không nên động chạm.

Thân thể Mặc Đông căng cứng, hơi thở trở nên dồn dập bất thường. Giữ chặt lấy eo cô, anh rằn ra từng chữ:

“Tri Hạ.”

“Ưm, lại tức giận với người ta.”

Cô bĩu môi, đôi mắt vô tội nhìn anh, khiến cho tâm can người đàn ông trở nên tê dại. Anh không nỡ mắng cô, lại hạ giọng:

“Em đừng có quấy. Thêm một lần nữa, tôi không nhịn nữa đâu.”

Anh vừa nói xong, cô nhào lên đẩy anh ngã xuống đệm, đôi môi nhỏ tới tấp hôn hôn, cắn cắn nhè nhẹ lên khóe môi anh:

“Nhớ Đông, nhớ Đông.”

Mặc Đông bùng nổ rồi. Anh ôm lấy cô, quay người lật cô nằm xuống phía dưới. Đôi môi mơn trớn giày vò đôi cánh đào đến mọng đỏ, sau đó dần di chuyển sang tai, xuống cổ, để lại dấu vết đo đỏ nơi xương quai xanh mảnh khảnh thanh tú.

Tay đã kéo một bên cổ áo của cô trễ xuống, anh dời môi khỏi bờ vai trắng ngọc, ngẩng đầu, đôi mắt hổ phách thẫm lại nhìn thật sâu vào mắt cô, giống như đôi mắt của dã thú nhìn thấy thỏ non. Anh cất giọng trầm khàn:

“Hạ Hạ.”

“Ưm!”

“Tôi…”

Người đàn ông chưa kịp mở lời, An Tri Hạ đã vội vàng nắm lấy tay anh đang đặt trên vai trần của cô:

“Đông, cậu có… thích tôi không?”

Đôi mắt cô mở lớn, nhìn vào anh chằm chằm, bao nhiêu nỗi niềm mong ngóng lẫn hồi hộp đều hiện lên trên mặt. Tuy hơi choáng váng vì ly rượu ban nãy nhưng cô vẫn đủ tỉnh để biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cô muốn xác nhận tâm ý của anh.

Cô đã nói nhớ anh rồi, nói thích hôn anh rồi, nhưng còn anh thì sao? Anh liệu đã có tình cảm với cô chưa? Hay chỉ đơn giản cô là người con gái thường xuyên ở bên anh nhất? Hay trong lòng anh còn giấu một bóng hình nào khác?

Cô rất muốn biết vị trí của mình trong trái tim anh.

Đôi mắt xinh đẹp thoáng chốc ngập nước vì những suy nghĩ diễn ra trong lòng. Lỡ như anh không thích cô thì phải làm sao? Lỡ như anh làm vậy chỉ đơn giản vì cô là người chủ động thì sao? Vừa xấu hổ, vừa mất mặt, An Tri Hạ dùng hai tay che kín khuôn mặt mình, lặng lẽ rơi nước mắt.

Một lát, bàn tay to lớn tách từng ngón tay nhỏ, để lộ đôi mắt đáng yêu với hàng mi cong vút trĩu đầy giọt trong suốt. Anh khẽ khàng hôn lên bờ mi cong, hôn lấy những giọt lệ chạy trên khóe mắt.

“Hạ Hạ, tôi thích em. Tôi yêu em. Em là của tôi, có được không?”

Giọng anh trầm ổn, rõ ràng nói ra từng từ, từng từ một.

Cô gái trước mặt anh thật quá mức vội vàng, từ việc theo đuôi anh hồi hấp ba, cho đến lúc tỏ tình, cô đều tranh cướp công việc của anh hết. Khi nãy, trong cơn xúc động, anh đã muốn tỏ lòng với cô, vậy mà cô đột nhiên cướp lời, rồi lại tự mình đau buồn, khóc lóc như thể đã biết đáp án là tiêu cực. Nhưng anh hoàn toàn không có ý đó. Có trời mới biết, nghe cô nói những lời khi nãy, anh đã vui đến chừng nào.

An Tri Hạ ngưng khóc nhè, sụt sịt nhìn anh, rụt rè hỏi:

“Thật không?”

“Thật.”

“Ừm, vậy em là của anh.”

Cô vừa dứt lời, anh lao đến như một con thiêu thân, điên cuồng đốt lửa trên môi cô, bàn tay không ngừng ôm siết lấy cô, giống như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play