An Tri Hạ mơ mơ màng màng trên lưng Mặc Đông, bỗng giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông cảnh báo quá mức chói tai của hệ thống.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện lỗi! Đang tiến hành tu sửa!]
Giao diện hệ thống đỏ lập lòe một lúc lâu, sau đó biến mất. Nhưng An Tri Hạ lúc này đã không còn tinh thần gì để quan tâm đến nó nữa. Cô cứ như vậy ngủ quên trên vai Mặc Đông.
Khi tỉnh lại, cô đã đang ở trong phòng ngủ của anh. Mùi chăn gối thơm phức, hơi man mát, giống như mùi hương trên cơ thể anh vậy.
An Tri Hạ bước xuống đất, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Có tiếng lạch cạch ở trong bếp. Là Mặc Đông.
Thân hình người đàn ông cao lớn đeo chiếc tạp dề màu nâu, đang nếm thử canh, đồng thời vặn bếp tắt nồi cháo bên cạnh. Cảnh tượng này thật ấm áp, khiến cho An Tri Hạ đột nhiên rưng rưng, rất muốn, rất muốn ôm lấy anh, dựa dẫm vào anh.
Nghe thấy tiếng động, anh quay lại, phát hiện cô đang đứng ở cửa phòng liền tháo tạp dề đi đến.
“Đã đỡ… chưa?”
Lời anh nói chưa hết, cô đã tiến lên ôm lấy eo anh, dụi dụi đầu vào trong lồng ngực anh.
“Sao thế?”
Anh xoa xoa đầu cô, ân cần hỏi.
Cô nàng nũng nịu không nói gì, chỉ phát ra âm thanh ưm ửm của một bé mèo làm nũng. Cô rất cảm động bởi vì cô vẫn nhớ, lúc đó anh nói anh tin cô. Dù biết cô đánh Mạn Nhiên, vậy mà anh không tức giận, thậm chí còn có phần bênh vực cô, điều đó có nghĩa là anh chưa thích cô ấy, đúng không? Cũng xem như nhiệm vụ của cô đã thành công được một nửa.
Anh nhìn xuống chân, phát hiện cô đi chân đất, đôi bàn chân hồng hồng nho nhỏ tiếp giáp với nền nhà lạnh lẽo đang co lại, liền không chần chừ bế ngang cô lên rồi đặt cô ngồi xuống sô pha.
Anh tới tủ giày lấy một đôi dép đi trong nhà đặt xuống dưới chân cô. An Tri Hạ xỏ vào, phát hiện đôi dép đó còn là hình thỏ bông màu hồng, còn rất vừa vặn với chân cô. Rõ ràng lần trước đến nhà anh, anh chỉ có đôi dép to đùng màu xanh lam, sao giờ còn có cả đồ nữ tính như thế này?
Sự tò mò ấy chưa kịp phát triển thành lời, bụng cô đã reo lên ùng ục.
Gò má cô gái đỏ ửng, Mặc Đông thì cười cười, chỉ ra bàn ăn:
“Ra đó ngồi đi. Tôi lấy cháo cho cậu.”
Cô gái nhỏ dẫm trên dép bông mềm mại ấm áp, ngoan ngoãn đi về phía bàn ăn, đôi mắt chăm chú theo dõi từng hành động của anh. Ngày hôm qua cho đến chiều hôm nay, cô đã vô cùng sợ hãi, nhưng không hiểu sao khi ở cùng với anh, cô lại cảm thấy an tâm đến lạ, cũng có nhiều năng lượng hơn.
Sau khi ăn tối xong, Mặc Đông đưa cô về căn hộ đối diện. Cô gái nhỏ bước qua cửa tòa nhà, bỗng nghe thấy tiếng gọi phía sau.
“Tri Hạ.”
Cô quay đầu lại, dưới ánh đèn thiếu sáng, hình như cô thấy tai anh hơi đỏ lên:
“Cậu có còn sợ không? Nếu…”
An Tri Hạ lập tức lắc đầu. Đúng là cô có sợ hãi, nhưng chính anh đã tiếp thêm dũng khí cho cô. Cô nhìn thấy anh mấp máy môi định nói điều gì đó, sau đó lại thôi, dặn dò cô đóng kĩ cửa, ngủ thật ngon, nếu không ngủ được thì gọi cho anh.
Hình như ban nãy, anh định nói nếu sợ thì có thể ở chỗ anh thì phải. Cô vỗ vỗ hai má, không đời nào có chuyện như thế được. An Tri Hạ, đang mơ mộng hão huyền gì vậy? Gu của anh ấy là người con gái như Mạn Nhiên.
Những ngày đầu, chuyện kia bị bàn tán ầm ĩ, sau đó một, hai ngày thì toàn bộ bài đăng liên quan đều bay màu. Có lẽ là Từ Hạo Thiên làm vì không muốn ảnh hưởng đến Mạn Nhiên.
An Tri Hạ từ ngày đó cũng rất sợ phải gặp nam nữ chính, nhìn thấy họ đều cố tình đi đường vòng. Có một hôm, cô đang đi cùng Mặc Đông trên sân trường thì gặp Từ Hạo Thiên đang chạy theo sau Mạn Nhiên. An Tri Hạ theo thói quen, dắt tay Mặc Đông đi đường khác. Nhưng bỗng nhiên chân anh vững như bàn thạch, không chịu di chuyển.
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia lạnh lẽo:
“Cậu còn quan tâm đến hắn ta?”
Không có, không hề! Cô chỉ là không muốn chạm mặt họ mà thôi, cô sợ lại xảy ra chuyện mất kiểm soát như lần trước.
An Tri Hạ lắc đầu phủ định, ánh mắt anh liền bớt đi tia lạnh lẽo. Anh tóm lấy cổ tay cô, dắt cô đi ngang qua đôi nam nữ kia:
“Vậy thì cần gì phải tránh?”
Trong khi cô thì lo đụng mặt nam nữ chính, thực tế, nam nữ chính trong mắt bọn họ chỉ có nhau, nào có nhìn thấy những nhân vật phụ như cô và Mặc Đông.
Gần hết học kì II, thời điểm nữ phụ Tri Hạ thuê người làm nhục Mạn Nhiên cũng sắp đến. Trong vòng vài ngày trước khi ngày đó xảy đến, An Tri Hạ đã sắp xếp để trở về thủ đô, nhưng không sống cùng với gia đình, để tránh làm bố mẹ cô lo lắng.
Trước khi về, cô nhắn cho Mặc Đông duy nhất một tin nhắn, nói cô có việc quan trọng phải đi một tuần, trong thời gian đó sẽ không thể liên lạc với anh, bảo anh đừng lo lắng. Sở dĩ cô không dám trực tiếp nói với anh là vì sợ anh tra hỏi. Về phía gia đình, cô nói bận thi nên tạm thời một tuần sẽ không gọi về.
Việc bận của An Tri Hạ trên thực tế là mua dự trữ lương thực như thể ngày tận thế, nhét hết vào tủ lạnh, sau đó vứt toàn bộ điện thoại và những thiết bị điện tử dùng để liên lạc ra ngoài, khóa cửa, thậm chí còn vứt cả chìa khóa đi.
Cô tính cả rồi, cô sẽ tự nhốt mình ở đây, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, đợi đến thời điểm nữ phụ hại nữ chính qua đi, cho dù cơ thể có bị tiểu thuyết kiểm soát, cô cũng không thể nào ra ngoài làm chuyện xấu được.
Dù cách này nguyên thủy, lại ngây thơ, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT