“Quý khách đến địa chỉ nào vậy?”
“Đến biệt thự 100, Tây An.”
Thì ra là con nhà giàu, ở Tây An chỉ toàn những gia đình có điều kiện thôi, bác tài thầm nhủ. Qua gương chiếu hậu, ông có thể nhìn thấy cô gái trẻ đang ngồi trên đùi chàng trai kia, nũng nịu ôm eo, gục đầu trong ngực anh, còn nói linh ta linh tinh thứ ngôn ngữ không ai hiểu nổi. Chàng trai kia nâng niu ôm lấy cô nàng, còn nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra sau tai.
Giới trẻ bây giờ yêu nhau công khai thật. Bác tài cũng không phải lần đầu nhìn thấy, sau khi hỏi xong địa chỉ thì vô cùng tinh ý kéo màn che lên, để lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân trẻ.
Mặc Đông vừa vén tóc, An Tri Hạ đã lại gục đầu xuống. Tóc rũ lên má thì cô lại kêu ngứa, rên rỉ ngọ nguậy mãi không chịu yên, thật là khó chiều. Anh ngả đầu cô ngửa lên vai mình, gồng tay giữ lấy vai và eo cô để cô ngồi thoải mái và không bị ngã.
Nhưng ở tư thế này, cô ngửa đầu, đôi môi đỏ mọng hơi sưng hé mở, cách cằm anh chỉ vài xăng ti mét. Anh chỉ cần cúi xuống một chút là đã có thể hôn cô. Sau một lúc đấu tranh, phần người tốt trong anh chấp thận thua cuộc, sự quyến rũ ấy anh không thể nào cưỡng lại được. Nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô, anh như chìm trong mật ong, dây dưa không thoát ra được.
Thật ngọt ngào! Thật mềm mại!
Về đến biệt thự nhà cô, anh đổi tư thế cõng cô trên lưng. Sau khi trao cô cho mẹ và anh trai, anh cũng quay trở về nhà.
Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, An Tri Hạ đã bị mẹ nhét cho một cốc nước mật ong, ba thì ngồi bên xa xả về việc con gái con đứa uống say tới mức không biết gì, cũng may được người tốt đưa về, nếu không thì không biết giờ này đã bị bán đến tận đâu rồi.
“Ba à, con đau đầu quá.”
Thấy con gái rượu kêu đau, ông lập tức ngừng nói, sai người lấy dầu nặn cho cô.
Ông dứ dứ tay vào trán cô:
“Con đấy! Lần sau không được như thế nữa.”
“Ba con nói đúng đấy. Cũng may lần này có thằng bé Đông đưa về, không thì ba mẹ không yên tâm được.”
Đông?
An Tri Hạ ngẩng đầu, mắt tròn xoe:
“Ba mẹ nói ai đưa con về cơ?”
“Đấy, say tới nỗi không biết người thân quen. Là cậu bạn Mặc Đông đã giúp con học kèm đấy chứ còn ai.”
Đúng là Mặc Đông sao?
Đột nhiên lòng cô vui như hoa nở. Một tháng trời chiến tranh lạnh không nói chuyện, hóa ra là anh vẫn còn quan tâm cô.
Ba mẹ vừa đi làm, An Tri Hạ liền ôm chiếc điện thoại, mở tài khoản, định suy nghĩ rồi soạn tin nhắn thật cẩn thận để làm lành nhưng hấp tấp thế nào lại bấm vào phần gọi điện. Cô đang định tắt đi thì đầu dây bên kia đã kết nối.
“Tri Hạ.”
An Tri Hạ giật mình bối rối, nhất thời không biết nên nói gì.
“A lô?”
“Ừm, Mặc Đông. Tôi đây.”.
Đam Mỹ H Văn“Ừ.”
Sau đó là một khoảng dài im lặng. Nếu đã nói chuyện với nhau vậy thì coi như làm hòa rồi đúng không? An Tri Hạ ngây thơ hỏi một câu:
“Chúng ta quay trở lại như trước kia được không?”
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau cô mới nghe tiếng anh cất lên, qua điện thoại mà cô còn cảm giác được sự băng giá trong lời nói đó.
“Cậu nói cái gì?”
Động tác thân mật gì cũng làm rồi, giờ cô đòi trở lại như trước kia, vậy là muốn phủ nhận những gì đã xảy ra hôm qua sao?
“Ừm… Nghe ba mẹ nói hôm qua cậu đưa tôi về. Cảm ơn nhé. Tôi uống quá chén, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Nghe ba mẹ nói?
Mặc Đông bất chợt bật cười, thầm mắng mình đã quá đề cao trí nhớ của cô nhóc này. Ra là toàn bộ chuyện hôm qua cô đều quên hết. Lúc cô nói câu quay trở lại như trước kia, anh còn tưởng cô muốn nói tránh để thoái thác việc hai người đã thân mật ngày hôm qua.
Thấy anh rất lâu không trả lời, An Tri Hạ cẩn thận dò hỏi lại:
“Mặc Đông, được không?”
“Được.”
Nếu cô nhóc này đã chậm tiêu, trí nhớ lại kém như thế, vậy thì cứ như vậy đi. Dù sao tối qua cũng là anh ép hôn cô, nếu cô nhớ ra nói không chừng còn tức giận. Yên bình như khi trước vẫn tốt hơn.
An Tri Hạ dè dặt hỏi câu hỏi cả tháng nay cô vẫn muốn hỏi anh.
“Mặc Đông nè, cậu đăng kí nguyện vọng vào trường nào vậy?”
Dù tiểu thuyết nói là Đại học Quốc gia nhưng cô vẫn cần xác nhận lại.
“Đại học Quốc gia.”
Có được câu trả lời rồi thì cô cũng không biết nên vui hay nên buồn. Vui vì cô đã chọn cùng trường với anh, buồn vì anh vẫn chọn trường giống như nữ chính nguyên tác.
“Ừm, nếu tôi thi đỗ thì chúng ta lại được học cùng trường rồi.”
“Tại sao cậu không thi vào trường Mỹ thuật?”
“Tôi… Tôi… Vì tôi không muốn ở xa cậu đó.”
An Tri Hạ nói xong tự ngại ngùng đến đỏ bừng mặt, vội vàng cúp máy. Dù là lý do vớ vẩn cô bịa ra để chống chế câu hỏi của anh nhưng không hiểu sao lại khiến tim cô đập thình thịch.
Phía bên kia, Mặc Đông nhìn điện thoại vang lên tiếng tút tút. Anh cầm tờ giấy nguyện vọng cũ trên bàn ném vào thùng rác. Trên giấy, nguyện vọng đầu tiên là trường Đại học Khoa học Công nghệ, nằm cùng một tuyến phố với trường Đại học Mỹ thuật.