Một nhóm có sáu người đi cùng nhau, sẽ theo bản đồ tìm các kho báu được giấu ở các vị trí đánh dấu trên bản đồ. Các nhóm sẽ có hai tiếng từ ba giờ đến năm giờ để tìm kho báu. Để tiết kiệm thời gian, nhóm bọn họ chia làm hai nhóm nhỏ. Mà ba cô gái kia là bạn thân quen với nhau từ trước nên tự động lập đội, còn cô, Mạn Nhiên và Tống Đồng Đồng một đội.
An Tri Hạ ngượng ngùng. Một là cô bạn thân cũ mà cô đã lật bài ngửa, một là người cô đã từng từ chối làm bạn. Thật trớ trêu!
Nhưng không ngờ Tống Đồng Đồng lại là người lên tiếng trước:
“Lâu rồi mới gặp, Tri Hạ. Còn có bạn Mạn Nhiên nổi tiếng nữa.”
Quái lạ! Tống Đồng Đồng này đổi tính rồi hay sao?
Sau đó, cô ta giống như mối hàn, nói chuyện liên tục giúp cái tổ hợp vốn dĩ không hợp nhau này đỡ bị đóng băng.
An Tri Hạ mù đường, cũng không hứng thú với việc săn tìm kho báu nên không cầm bản đồ, giao cho hai cô gái kia.
Bọn họ đã tới vị trí kho báu, nơi được đánh dấu bằng lá cờ đuôi nheo màu đỏ, nhưng bây giờ phải tự tìm đồ vật được giấu ở đâu đó quanh đây.
“Á!”
Sau tiếng kêu thất thanh là âm thanh xoàn xoạt của một người bị ngã. An Tri Hạ vội vàng chạy đến, phát hiện Mạn Nhiên đã bị trượt ngã xuống một cái hố gần đó. Cũng may là cô ấy không sao, chỉ bị đất cùng hố nước nhỏ bên dưới làm cho bẩn hết cả.
Cô và Tống Đồng Đồng thử kéo cô ấy lên nhưng không nổi, cái hố ấy cũng sâu đến khoảng hai mét, hai cô không đủ sức kéo cô ấy lên.
Muốn mở điện thoại lên gọi người ứng cứu nhưng lúc này An Tri Hạ mới phát hiện trong này không có sóng, không cách nào kết nối với bên ngoài.
Vậy nên Tống Đồng Đồng nói cô ta sẽ ở lại đây với Mạn Nhiên, còn An Tri Hạ sẽ chạy về trại tìm người đến giúp. Cô đương nhiên đồng ý, liền hỏi hai người đưa lại bản đồ cho mình. Nhưng Mạn Nhiên vừa ngã xuống vũng nước, bản đồ đã nát cả rồi. Tống Đồng Đồng lục khắp cả người cũng không thấy bản đồ đâu, liền nhìn cô:
“Tôi làm rơi đâu mất rồi.”
An Tri Hạ có chút lo lắng. Cô là đứa mù đường, có bản đồ còn chưa chắc đã tìm về được, đừng có nói là không có cái gì hỗ trợ.
Nếu lúc này có bản đồ của hệ thống thì tốt biết mấy, cô chỉ cần chạy về phía vị trí của Mặc Đông là được. Nhưng vào lúc cô cần nhất thì cái hệ thống ấy lại bảo trì.
“Nhưng tôi mù đường, không có bản đồ tôi sẽ lạc mất. Lúc đó, không chỉ tôi không về được, mà cũng không có ai kéo Mạn Nhiên lên.”
Tống Đồng Đồng khuôn mặt toát lên vẻ lo lắng, xung phong:
“Vậy hay là cậu ở đây, để tôi tìm đường quay về.”
Nói xong cô ta vội vàng lên đường, đi được không xa thì An Tri Hạ nghe tiếng ngã “bịch” cùng tiếng la của Tống Đồng Đồng. Khi cô chạy lại thì thấy cô ta đang ngồi trên mặt đất ôm chân, mắt ngấn nước.
“Tri Hạ, tôi bị trẹo chân rồi.”
Kết quả là, cô gái mù đường An Tri Hạ vẫn phải tự tìm đường về trại dẫn người tới ứng cứu. Tống Đồng Đồng nói cứ đi theo cảm giác là được, cảnh vật trông quen quen thì đi theo đường đó.
Nếu thật sự đơn giản như thế thì tốt rồi.
An Tri Hạ càng đi lại càng chẳng thấy cảnh vật có chút quen thuộc nào, ngoảnh lại phía sau chỉ là một rừng cây bạt ngàn. Cô hoàn toàn mất phương hướng rồi, trong khi mặt trời đã đang dần xuống núi.
Tại nơi cắm trại.
Mặc Đông ngồi trên bàn đánh dấu từng nhóm tìm kho báu trở về. Có ba cô gái đứng mãi ở bên cạnh, nói chuyện về việc ba người trong đội họ đi mãi chưa thấy về, khiến nhóm họ không điểm danh được.
Mặc Đông nhìn lại danh sách. An Tri Hạ cũng chưa về. Anh hướng mắt về phía khu rừng kia, chân mày nhăn lại.
Đã năm giờ ba mươi phút.
Từ phía khu rừng, một cô gái tập tễnh bước ra, Mặc Đông và Từ Hạo Thiên vội vàng chạy lại. Nhưng khi tới gần hơn, họ phát hiện đó không phải người họ đang chờ.
Tống Đồng Đồng vừa nhìn thấy người liền bật khóc nức nở, khiến bạn bè xung quanh xâu lại hỏi han.
“Hức hức… Ba chúng tôi đi cùng nhau. Mạn Nhiên bị rơi xuống hố sâu, tôi thì bị trẹo chân nên Tri Hạ đã quay về gọi người. Nhưng hai chúng tôi đợi mãi mà cậu ấy vẫn không quay lại, nên tôi đành phải lê cái chân đau, đi rất lâu mới về được đây. Hu hu…”
Tống Đồng Đồng vừa kể khổ vừa khóc nức nở khiến không ít người xung quanh trách móc Tri Hạ. Có người nghi ngờ Tri Hạ vì muốn trả đũa Tống Đồng Đồng và Mạn Nhiên nên mới cố tình bỏ họ lại đó, không thèm tìm người đến cứu.
ngôn tình sủngMặc Đông khó chịu. Bọn họ có biết bản thân mình đang nói gì không? Cô ấy đến tận bây giờ vẫn chưa về, không biết là đã gặp chuyện gì rồi, vậy mà họ còn có thể ngồi đây nói xấu về cô ấy.
Từ Hạo Thiên thì như phát điên túm lấy Tống Đồng Đồng, hỏi Mạn Nhiên đang ở đâu. Cô ta lấy bản đồ của một bạn gần đó, chỉ vào vị trí kho báu mà bọn họ đã tới, là một trong những điểm xa khu cắm trại nhất. Hỏi xong anh ta lập tức cùng mấy người bạn chạy vào rừng tìm cô ấy.
Mọi người lại càng bàn tán nhiều hơn. Mặc Đông hết chịu nổi liền quát lên:
“Mấy người có thôi đi không? Tri Hạ đến giờ không rõ tung tích, mấy người còn có thời gian bàn tán à?”
Anh đá đổ chiếc bình nước dựng gần đó khiến những bạn học xung quanh sợ chết khiếp, sau đó cũng chạy vào rừng tìm An Tri Hạ. Mạn Nhiên thì hay rồi, cô ta ở nguyên tại chỗ nên dễ tìm kiếm. Còn nếu Tri Hạ đi lạc, vậy thì anh tìm cô thế nào đây?
Đáng ra lúc bắt đầu trò chơi anh nên giữ cô ở lại, cho dù ngại ngùng vì trước đó đã tiếp xúc thân mật với cô thì anh cũng nên trói cô ở bên mình mới đúng, nếu vậy thì bây giờ cô cũng không gặp phải chuyện này.
Anh thừa nhận, mình cũng bối rối, cũng ngại ngùng. Nhưng anh không muốn cô cứ trốn tránh mình nên vẫn luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Khánh Đằng ở phía sau anh tóm lấy vai anh, an ủi:
“Cậu bình tĩnh đã. Đi cẩn thận một chút. Tri Hạ sẽ không sao đâu.”
Không sao gì mà không sao? Cô ấy vừa ngốc vừa nhát như vậy, trời thì đang tối dần, bây giờ không biết đang lạc ở chỗ nào sợ hãi đến khóc sướt mướt rồi.
Khánh Đằng biết mình không thể ngăn cản Mặc Đông lên cơn điên, vậy nên chỉ có thể nói:
“Cậu tìm bên kia, tôi đi bên này. Một tiếng sau tập hợp ở trại.”
Mặc Đông gật đầu, vừa đi vừa gọi lớn tên cô:
“Tri Hạ, Tri Hạ.”