An Tri Hạ vốn không biết Khả Ny và Khánh Đằng còn quen biết nhau cơ đấy, khi thấy hai người họ đi cùng nhau cô đã rất kinh ngạc.

Hơn nữa, lúc trước ở trước mặt Khả Ny cô vẫn luôn phủ nhận việc cô có mối quan hệ thân mật với Mặc Đông. Mà trên thực tế thì đúng là hai người bọn họ cũng chỉ là bạn bình thường thôi, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác bị bắt quả tang nhỉ?

“Khả Ny cũng tới đây ăn hả?”

Cô cười cười, nhìn mấy người bạn của họ đang đứng phía sau thì thầm gì đó.

“Dạ, bọn em vừa ăn xong, đang định tới KTV chơi. Anh chị đi cùng tụi em đi.”

Học sinh cấp ba mà tới KTV chơi á? Như vậy cũng được sao? Nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì có vẻ như không phải là lần đầu, chắc chỉ có An Tri Hạ cô là chưa tới nơi đó bao giờ. Nói thật, cô hơi sợ nơi xô bồ ấy, nhưng cũng rất tò mò.

Đôi mắt tròn dần chuyển hướng nhìn về phía chàng trai vẫn im lặng nãy giờ như muốn hỏi ý, nếu anh đi thì cô mới đi.

Mặc Đông lấy giấy lau miệng, nhìn đồ ăn đã vơi gần hết trên bàn hỏi:

“Ăn no chưa?”

An Tri Hạ liền gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh.

“Ừm, no rồi.”

Vậy là sau đó cả bọn kéo nhau tới KTV nổi tiếng trong thành phố The Night.

An Tri Hạ cứ ngỡ chỉ có sáu người bọn họ, nhưng đến nơi mới biết là còn vài người nữa, tổng cộng là mười bốn người. Bọn họ thuê phòng riêng, tiếng nhạc xập xình, đèn nháy nhiều màu sắc nhưng tổng thể trông vẫn khá là tối. Không khí này làm cô gái ngoan như An Tri Hạ khẽ rùng mình.

Chủ cơ thể này có lẽ đã từng đến những nơi như thế này, cô có ký ức nhưng khá mờ nhạt.

“Nào, đã tới đây là phải hết mình chứ!”

Một bạn nam trông rất tự tin và sành sỏi nâng ly rượu hoa quả lên khuấy động không khí. An Tri Hạ cũng nhâm nhi một chút, chua chua ngọt ngọt cay cay, vị rất ngon, vậy là vèo cái cô nhấm nháp hết ly đầu tiên. Bàn tay vừa với ra lấy thêm một ly khác thì đã bị người ta chặn lại. Mặc Đông cứng rắn nhìn cô:

“Một ly thôi.”

An Tri Hạ bĩu môi, đôi mắt đáng thương, xòe một ngón tay ra xin xỏ:

“Một ly nữa.”

Mấy cậu bạn ở bên thấy vậy liền cười phá lên, trêu chọc:

“Mặc Đông, làm gì mà giữ như giữ vợ vậy?”

“Đúng đấy, chị Tri Hạ còn lạ lẫm mấy món này sao? Anh cứ để chị ấy thoải mái đi.”

Bị bạn bè trêu, lại bị cô dùng ánh mắt đó cầu xin, anh cũng không buồn quản cô nữa.

Được cho phép, An Tri Hạ hí hửng uống thêm một ly rồi dừng, dù ham thích thế nào cô cũng không nên làm anh phật lòng.

Hát hò nhảy nhót được một lúc, mấy cô cậu ấy kêu chán, vậy là rủ nhau chơi rút thẻ bài.

Khánh Đằng lôi từ túi ra một bộ thẻ dày cộp, trải đều ra bàn. Mỗi thẻ bài tương ứng một số, ngoài ra còn có thẻ King có thể tùy ý sai khiến người khác và một thẻ miễn tử, tức là được phép từ chối yêu cầu của King, còn những người khác không được phép từ chối, từ chối thì sẽ bị phạt ba ly.

Vừa vào trận, Khả Ny đã bị King cho uống giao bôi với một bạn nam khác, rồi còn những yêu cầu quá đáng hơn như hai người cùng nhau ăn hết một chiếc kẹo dẻo loại dài, gọi điện mắng người yêu cũ, hay chạy ra ngoài kiếm một đồ vật từ người khác như áo khoác, thắt lưng,…

Bọn họ chơi lớn thật.

“Ha ha, cuối cùng em cũng được làm King rồi.”

Khả Ny cười khoái chí, sau bao lần bị người ta “bắt nạt” thì cô bé cũng được đi “bắt nạt” lại người ta.

“Hừm, số 3 ngồi lên đùi số 10 và nói I love you.”

Cả đám ồ lên vì ý tưởng quá táo bạo của Khả Ny, mắt ngó ngang dọc xem là ai may mắn rút được số 3 và số 10.

An Tri Hạ cầm lá bài số 10 đỏ chót, hi vọng người cầm lá số 3 là một bạn nữ nào đó. Cả người cô đông cứng khi đối diện có người hét lên:

“A, Mặc Đông, anh số 3 này.”

Còn chưa kịp phản ứng, cô bạn ngồi cạnh cũng reo lên:

“Tri Hạ số 10 này.”

Khả Ny tinh nghịch nháy mắt nhìn cô:

“Số nào ngồi trên đùi số nào cũng được nha, kẻo anh Đông ngồi lên chị Hạ bẹp dí mất.”

Cả bọn cười ầm ầm hùa theo.

An Tri Hạ rụt rè đứng lên tiến đến trước mặt Mặc Đông, còn không quên hỏi ý kiến:

“Cậu muốn làm hay muốn uống?”

“Làm nhanh lên.”

Anh vẫn là vẻ mặt bình thản như thường, trong khi má cô đã đỏ au như cà chua.

An Tri Hạ vội vàng ngồi một cái, nói “I love you” thật nhanh rồi đứng dậy, cả thảy chắc chỉ mất một giây.

Mấy người còn lại ngao ngán nhìn hai người, còn tưởng sẽ được xem tiết mục đặc sắc nào, hóa ra cũng chỉ nhạt như nước ốc.

Lần này là một cậu bạn nhỏ gầy khác làm King:

“Số 1 cắn tai số 7 trong vòng 10 giây.”

An Tri Hạ run run cầm lá số 7. Sao mấy thứ hành động thân mật này toàn rơi trúng cô thế nhỉ?

Trong lúc mọi người còn đang ngó nghiêng xem ai là số 1, từ bên cạnh, một cánh tay chìa qua ôm một bên má cô quay lại, hơi thở quen thuộc ập đến không báo trước. Vành tai đột ngột nhói lên một cái, không đau lắm, chỉ nhồn nhột và nóng bừng. Đến tận khi anh đã rời đi, An Tri Hạ vẫn còn ngồi ngốc mở tròn đôi mắt.

Cậu ấy… Cậu ấy cắn tai mình!

“Anh Đông chiến quá! Ha ha ha!”

Khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ như người say rượu, cúi đầu xấu hổ giữa tiếng hò reo của đám bạn kia.

Sao cậu ấy lại đột nhiên làm vậy mà không báo trước chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play