Giờ tự quản, An Tri Hạ đeo ba lô, ôm theo mấy cuốn giải đề lóc cóc chạy đến lớp Mặc Đông nhờ anh dạy kèm. Hôm qua cô làm giá xíu thôi, chứ hôm nay vẫn đến nhờ vả anh như thường. Vừa thấy cô thập thò ở cửa lớp, tên Khánh Đằng ngồi bên cạnh Mặc Đông đã nhanh mắt nhìn thấy, vừa cười vừa vỗ vai anh:
"Mặc Đông, cô gái nhỏ nhà cậu đến tìm cậu kìa."
Việc Tri Hạ chạy theo Mặc Đông giờ đây toàn trường ai cũng biết, vậy nên Khánh Đằng cũng không lạ gì, theo thói quen cất lời trêu ghẹo.
Mặc Đông lườm anh ta một cái, hất bàn tay trêu chọc ra khỏi vai mình, giọng nghiêm túc:
"Cẩn thận cái miệng của cậu."
Mặt Khánh Đằng lộ rõ vẻ oan ức. Người ta nói đúng mà. Cô nhóc đó ngày ngày bám theo cậu, bộ dáng như con thỏ con, gọi là cô gái nhỏ nhà cậu cũng chẳng có gì sai. Hay là cậu ngại?
Đôi mắt cáo gian manh của anh ta nhìn theo hai người dần biến mất sau cánh cửa. Nếu chẳng xem cô ấy là người mình, cậu lại chịu dạy kèm cho người ta chắc? Rõ là dối lòng.
Trong thư viện.
An Tri Hạ rụt rè đưa bảng điểm của những học kì trước cho Mặc Đông như anh dặn. Mày kiếm nhíu lại đến nỗi sắp chạm vào nhau đến nơi. Với kết quả này mà cô vẫn được lên lớp, không biết nên nói là nhà trường có nghị lực hay tài chính nhà họ Tri có nghị lực.
Thực ra ở thế giới thực An Tri Hạ học cũng khá, đây là kết quả học của chủ cơ thể này chứ không phải của cô. Nhưng dù sao trong mắt người khác, người học kém vẫn cứ là cô thôi.
An Tri Hạ lén lút nhìn vẻ mặt của Mặc Đông, cứ ngỡ anh sẽ coi thường cô lắm, nhưng anh chỉ nhíu mày, sau đó vẻ mặt lại quay trở về vẻ lạnh tanh như thường ngày. Anh ném cho cô một tập đề kiểm tra các môn học, bảo cô từ giờ đến hết giờ tự quản phải làm xong. Giờ tự quản buổi chiều chỉ có hai tiếng, từ ba giờ tới năm giờ, mà anh cho cô đủ bốn đề Toán, Ngữ Văn, Tiếng Anh và một đề tổ hợp. Vậy ba mươi phút cô phải làm xong một đề, làm sao cô làm nổi.
An Tri Hạ nhăn nhó ngẩng mặt định kì kèo, vừa nhìn lên đã thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của anh bèn cụp đuôi lại, mở ba lô lấy hộp bút ngoan ngoãn làm bài. Cô không lười, nhưng bài thi và thời gian này thực sự quá sức với cô. Lúc chuông reo báo giờ tan trường, An Tri Hạ vẫn chưa làm trọn vẹn được đề nào nên những câu không kịp đọc cô đành khoanh bừa, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cô dừng bút, ngẩng đầu lén nhìn bạn học ngồi đối diện.
Trong lúc cô làm bài, Mặc Đông cũng ngồi làm gì đó trên điện thoại. Nghe thấy hết giờ, anh bỏ điện thoại xuống, thu bài thi về phía mình. Vừa chấm bài, mày anh vừa nhíu lại, y như một ông thầy khó tính đáng sợ.
An Tri Hạ nhìn đôi tay anh tích tích gạch gạch trên bài thi mà lạnh cả sống lưng. Cô làm được bao nhiêu câu cô đương nhiên biết, số câu khoanh bừa thực sự quá nhiều. Hơn nữa, dựa vào thành tích bê bết trước kia, cô phải cố tình khoanh sai một số câu để không khiến Mặc Đông nghi ngờ. Kết quả trả ra Toán được 31 điểm, tiếng Anh được 49, tổ hợp được 25 điểm, Ngữ Văn thì anh không chấm, chỉ đọc qua.
Mấy điểm này tuy cao hơn con số trong bảng điểm nát bét của cô, nhưng vẫn là kết quả khiến cô cảm thấy đỏ mặt.
Mặc Đông đẩy điểm về phía cô, phán một câu xanh rờn:
"Xem ra cũng không phải là không cứu được."
Hóa ra là xem bảng điểm trước đó của cô, anh cho là cô hết thuốc chữa rồi.
Sau đó, anh chìa điện thoại ra trước mặt cô, là một bảng excel kế hoạch học tập vô cùng chi tiết và rõ ràng. Trong suốt hai tiếng đó, anh đã lập ra cái này. Phía trên cùng, mục tiêu đỏ chót của anh có ghi, điểm trung bình mỗi môn là 70 điểm.
Mục tiêu như vậy có phải là hơi xa rồi không. Tiếng Anh thì cô có thể vận dụng từ thế giới thực, nhưng phong cách và nội dung học các môn kia của ngôi trường này khác và khó hơn nhiều so với trường cũ của cô.
"Có làm được không?"
Mặc Đông nhìn cô chằm chằm, giống như đợi câu trả lời của cô. Đến nước này, cô có thể nói là không được sao, vậy nên bèn gật gật đầu.
"Tôi sẽ cố gắng."
Mặc Đông đứng dậy, vừa thu xếp đồ vừa nói:
"Vậy từ ngày mai, giờ tự quản thứ ba, thứ năm, thứ bảy tôi sẽ giúp cậu học kèm. Những giờ khác, cậu phải tự giác, dù sao tôi cũng không phải thầy của cậu."
Tự nhiên rước thêm một cục nợ vào thân, Mặc Đông có vẻ không muốn tốn nhiều thời gian vào cô. Nhưng chỉ vậy thôi là An Tri Hạ đã hài lòng lắm rồi, có nhiều cơ hội tiếp xúc và làm thân với anh thì cô sẽ dễ ngăn cản anh gặp nữ chính tiểu thuyết hơn.
"Mặc Đông, cảm ơn cậu. Vì cậu đã giúp tôi nhiều vậy nên sau này bữa sáng, bữa trưa của cậu cứ để tôi lo."
An Tri Hạ đeo ba lô chạy theo sau anh, ríu rít.
"Buổi sáng cậu thích ăn gì? Tôi mang cho cậu."
"Bánh mì với sữa lần trước cậu có thích không, nếu thích thì... Á..."
Mặc Đông đột ngột dừng chân khiến cô nhóc phía sau lần nữa đâm sầm vào lưng mình. Cô lùi lại hai bước nhỏ, anh tiến lên một bước lớn, đe dọa:
"Còn ồn ào nữa, tôi ăn cậu luôn đấy."
An Tri Hạ tái mặt, miệng tự động khép lại, không dám vo ve làm phiền anh nữa.
Mặc Đông nhìn bộ dáng bị dọa đến cúp đuôi của cô liền không nhịn được, khóe môi cong lên, đôi mắt thấp thoáng tia sáng. Tru𝓎ệ𝓃 ha𝓎? Tì𝗺 𝓃ga𝓎 𝘁ra𝓃g chí𝓃h ﹢ T𝙍uMT𝙍𝖴YeN.VN ﹢
Anh quay người, vác ba lô trên vai:
"Muộn rồi, về nhà đi."
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#