Diệp Triều Nhiên trừng to mắt, có chút khó tin nhìn Diệp Bùi.
Ông nội?
Cái chủ đề ông nội bà nội này, Diệp Triều Nhiên lúc còn rất nhỏ đã từng hỏi.
Lúc đó Diệp Triều Nhiên vừa mới đi học mẫu giáo, giáo viên trường mẫu giáo dạy các bạn nhỏ nhận chữ, đọc đến "ông nội bà nội", Diệp Triều Nhiên mới phát hiện mình không chỉ không có ông nội bà nội, cũng không có ông ngoại bà ngoại.
Vì thế tối hôm đó về nhà, Tiểu Diệp Nhiên kéo tay Tống Nhã, hỏi Tống Nhã tại sao mình không có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại.
Vẻ mặt Tống Nhã lúc đó Diệp Triều Nhiên cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ Diệp Bùi nâng cậu tung cao cao, hỏi: "Triều Niên không có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại, nhưng con có ba mẹ, ba mẹ sẽ cùng con trưởng thành có được không?'
Tiểu Diệp Nhiên nào biết cảm thấy có tốt không?
Cậu lúc đó thích nhất là ba mẹ, lúc đó ôm lấy cổ Diệp Bùi, nói mình muốn cưỡi ngựa, lập tức quên ông nội bà nội ra sau đầu.
Sau này, Diệp Triều Nhiên cũng không hỏi lại vấn đề này nữa.
Trong ấn tượng của Diệp Triều Nhiên, vẫn luôn cho rằng mình không có ông nội bà nội.
Bây giờ nghe Diệp Bùi nói như vậy, mới hậu tri hậu giác có thể trong này có ẩn tình mà cậu không biết.
"Thế...ông lão vừa nãy, là ông nội con?"
Lời Diệp Triều Nhiên vừa dứt, cửa phòng bệnh bị gõ vang từ bên ngoài.
Diệp Bùi không đáp lại, chỉ là quay người mở cửa phòng bệnh.
Diệp Tông dẫn theo mấy bị cảnh sát đứng bên ngoài phòng bệnh, ông trước hết nhìn Diệp Triều Nhiên, cười với cậu một cái, theo đó gật đầu với Tống Nhã, hoàn toàn không nhìn Diệp Bùi, mởi miệng nói: "Cảnh sát muốn tìm Triều Nhiên nói chuyện, hỏi vài câu."
Diệp Triều Nhiên nhìn Tống Nhã.
Tống Nhã xoa xoa đầu Diệp Triều Nhiên, cho cậu một ánh mắt yên tâm.
"Chúng ta ở ngay ngoài cửa, đừng lo lắng." Diệp Bùi vỗ vỗ vai Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên gật đầu.
Diệp Tông xoay người ra ngoài trước, Diệp Bùi và Tống Nhã cũng ra theo.
Hành lang bệnh viện thỉnh thoảng có vài y tá vội vàng đi qua, ba người ai cũng không mở miệng trước, không khí nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân người vội vàng đi qua.
Tống Nhã không chịu được sự trầm mặc này, dùng cánh tay chọc chọc Diệp Bùi.
Mặt Diệp Bùi không đổi sắc, thuận tay còn nắm lấy cánh tay Tống Nhã.
Tống Nhã: "......"
Anh cứ tiếp tục phân cao thấp đi.
Tống Nhã không quản Diệp Bùi, kìm nén căng thẳng trong lòng, nhìn Diệp Tông đứng bên cạnh, mở miệng nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn ba, nếu không có hai người, con thật sự không biết...."
Tống Nhã nghẹn ngào một chút, không nói tiếp.
Diệp Tông nghe thấy giọng của Tống Nhã, vẻ mặt căng chặt cũng hơi thả lỏng, ông lắc lắc đầu: "Nên làm," hơi dừng một chút, ông liếc mắt nhìn Diệp Bùi đứng bên cạnh, lại nói: "Triều Nhiên cũng là cháu trai của ba."
Diệp Bùi đột nhiên cười một tiếng, âm thanh rất to lại không che giấu sự kinh miệt.
Tống Nhã trừng mắt nhìn Diệp Bùi.
Diệp Bùi không nói gì.
Diệp tông lười để ý đến con trai, cũng quay đầu đi.
Trong lòng âm thầm mắng một câu, tên nhóc khốn nạn!
Tống Nhã lại hỏi: "Nghe nói mẹ cũng đến ạ?"
Diệp Tông lại nhìn sang: "Phải, có điều bà ấy vừa nãy bị dọa, ba không để bà ấy qua đây, đưa bà ấy về khách sạn nghỉ ngơi rồi."
Vẻ mặt Diệp Bùi khẽ biến, nhíu mày lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Tông.
Diệp Tông vốn dĩ muốn nói không có gì đáng ngại, nhưng sau khi đối diện với tầm mắt của Diệp Bùi, ông lại tính toàn trong lòng, cố ý làm ra vẻ sầu mi khổ não thở dài: "Đều là bệnh cũ, ài---hai người chúng ta, già cả rồi."
"Không thoái mái sao không đến bệnh viện khám?" Diệp Bùi cuối cùng cũng mở miệng, "Mẹ ở khách sạn nào, con đi đón mẹ qua đây."
Diệp Tông hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, không để ý đến Diệp Bùi.
Diệp Bùi: "....."
Tống Nhã khẽ ho một tiếng: "Không thì con qua đó đón mẹ? Mẹ còn chưa gặp Nhiên Nhiên mà."
Để lại cho hai ba con không gian yên tĩnh, để cho hai người họ nói chuyện cũng không rất tốt.
Diệp Tống lúc này mới nói: "Cũng được, vậy để tài xế đi cùng với con."
Tống Nhã đáp một tiếng.
Diệp Bùi căn bản muốn nói cũng muốn đi, nhưng nghĩ nghĩ Diệp Triều Nhiên còn ở bên trong, không thể để một mình con trai ở đây, liền nói với Tống Nhã: "Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh."
Tống Nhã thấy Diệp Bùi không bài xích ở lại cùng Diệp Tông, hơi thở phào, nói với hai người một tiếng rồi đi với tài xế.
Ánh đèn rực rỡ bên cửa sổ mới được bật lên, màn đêm buông xuống.
Cảnh sát không hề hỏi Diệp Triều Nhiên quá nhiều câu hỏi, chỉ đơn giản hỏi một chút chuyện đã xảy ra, thuận tiện nói cho Diệp Triều Nhiên biết tình huống hiện giờ của Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa bị đưa về đồn cảnh sát, cảm xúc vô cùng kích động.
"Các người dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi? Tôi chỉ là muốn tìm con trai ruột của tôi, dẫn nó về nhà ở một thời gian, thiên vương lão tử đến cũng không đối xử với tôi như vậy!"
"Cục trưởng của các người đâu? Tôi muốn gặp cục trưởng của các người!"
"Đừng để bọn họ tra tấn tôi, các người sẽ hối hận!"
Phương Kỳ Sơn mắng chửi om sòm ở cục cảnh sát.
Thái Liên Hoa ở một bên lại không có kích động như vậy, có điều bà cũng vô cùng không phối hợp, mở miệng ngậm miệng nói muốn gọi cho luật sư, trước khi luật sư đến, bà ta cái gì cũng không nói.
Đến khi vài vị cảnh sát xuất phát đến bệnh viện, Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa cũng không khai ra.
Diệp Triều Nhiên gật đầu, nói tiếng cảm ơn.
Cảnh sát cũng không nói gì nữa, chỉ nói sau này còn cần Diệp Triều Nhiên phối hợp điều tra, rồi rời đi trước.
Diệp Bùi và Diệp Tống đứng ở cửa, cảnh sát còn muốn tìm Tống Nhã nói chuyện một chút, được biết Tống Nhã đi đón người, nên bọn họ nói ở đây đợi một chút.
Diệp Bùi đi vào bệnh viện nhìn Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên hỏi: "Mẹ đi đón ai?"
Diệp Bùi nói: "Bà nội con."
Diệp Triều Nhiên nhìn Diệp Bùi, cậu cảm thấy lúc này cậu có hỏi Diệp Bùi có lẽ Diệp Bùi cũng sẽ không nói, nên không hỏi.
Ngược lại Diệp Bùi lại khó hiểu nhìn cậu: "Con không hiếu kỳ?"
Diệp Triều Nhiên cười cười, động tác có hơi mạnh, không cẩn thận đụng phải vết thương trên mặt, đau đến mức cậu hít một tiếng, mới nói: "Ba rồi sẽ nói với con, con cũng không vội mà."
Ánh mắt Diệp Bùi lập tức mềm mại xuống.
Diệp Tông và cảnh sát nói chuyện ở bên ngoài, Diệp Bùi ngồi xuống bên cạnh Diệp Triều Nhiên.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng Tống Nhã, Tống Nhã dẫn theo Đàm Tranh qua đây.
Đàm Tranh thậm chí còn không thèm nói một tiếng với Diệp Tông, đã mở cửa phòng bệnh ra.
Diệp Bùi nhìn thấy Đàm Tranh, yết hầu lăn lộn một tiếng, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ có sao không?"
Đàm Tranh và Diệp Bùi có lông mày và mắt rất giống nhau, bà bảo dưỡng rất tốt, nhưng từ nếp nhăn trên khóe mắt bà cũng có thể nhìn ra được tuổi tác cả bà. Đàm Tranh lúc hơi hơi nhíu mày, nếp nhăn càng sâu hơn, bà lắc lắc đầu, nói mình không sai, tầm mắt nhanh chóng dời đến trên người Diệp Triều Nhiên, khàn giọng nói: "Cháu là Nhiên Nhiên đúng không?"
Diệp Triều Nhiên gật gật đầu, có hơi căng thẳng cười cười với Đàm Tranh.
Đàm Tranh nhìn thấy vết thương trên má trái Diệp Triều Nhiên và vết máu dính trên quần, cũng không nhịn được nữa, nước mặt lập tức rơi xuống.
Diệp Triều Nhiên lập tức có chút không biết làm thế nào, cầu cứu nhìn Diệp Bùi.
Diệp Bùi đưa khăn giấy cho Đàm Tranh.
Diệp Tông lúc này cũng đi vào, ôm bả vai Đàm Tranh.
Đàm Tranh nhận lấy lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao, tôi chỉ là có chút kích động..." Bà nghẹn ngào một tiếng, "Xin lỗi, nếu như chúng ta sớm một chút đến gặp các con, Nhiên Nhiên cũng sẽ không bị thương...."
Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Triều Nhiên và Diệp Bùi đồng thời thay đổi.
Diệp Bùi kinh ngạc gọi ra tiếng: "Mẹ? Mẹ nói vậy là có ý gì?"
Cái gì mà nói là đến sớm một chút Nhiên Nhiên sẽ không bị thương?
Diệp Tông nói: "Đợi lát nữa rồi nói."
Trên mặt Diệp Triều Nhiên thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió.
Diệp Tông và Đàm Tranh cũng biết kế hoạch của nhà họ Phương?
Chuyện từ khi nào? Bọn họ làm sao biết được?
Từ lời Đàm Tranh nói không khó để suy đoán, bọn họ biết được kế hoạch điên rồ của nhà họ Phương đã một khoảng thời gian rồi, nhưng bà và Diệp Tông có lẽ cũng không ngờ được Phương Kỳ Sơn sẽ điên rồ như vậy, trực tiếp bắt người trên đường lớn.
Trực giác nói cho Diệp Triều Nhiên biết, thân phận của Diệp Tông và Đàm Tranh chắc chắn không hề đơn giản.
Vậy tại sao kiếp trước đến khi cậu về nhà họ Phương, cũng không nghe nói Diệp Tông và Đàm Tranh đến tìm Tống Nhã và Diệp Bùi?
Diệp Bùi và Diệp Tông Đàm Tranh rốt cuộc là có mâu thuẫn gì?
Kiếp này Diệp Tông và Đàm Tranh có năng lực điều tra được chân tướng nhà họ Phương, vậy cái chết của cậu ở kiếp trước thì sao?
Bọn họ có điều tra ra không...
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên cầm điện thoại lên, phát hiện là Khương Tầm Mặc gọi đến.
"Alo...."
"Cậu xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói Khương Tầm Mặc có chút dồn dập, bên tai còn có tiếng gió, Khương Tầm Mặc hình như là đang chạy.
Diệp Triều Nhiên sờ vòng phỉ thúy trên cổ cậu, nghĩ đến Khương Tầm Mặc hẳn là nhìn thấy vị trí định vị của cậu phát sinh biến hóa, cho nên mới sốt ruột.
"Tớ...tớ bây giờ đang ở bệnh viện," Diệp Triều Nhiên nhìn Diệp Bùi, hạ giọng nói: "Có điều đã không sao rồi."
"Tớ sắp đến rồi," Khương Tầm Mặc nói, "Cậu ở tầng mấy?"
Diệp Triều Nhiên nói không cần.
Diệp Bùi hỏi: "Tiểu Khương sao?"
Diệp Triều Nhiên không tiện nói dối, chỉ vâng một tiếng.
"Để thằng bé đến, không sao cả." Diệp Bùi nói.
Diệp Triều Nhiên: "....." vậy cậu còn có thể nói gì được? Chỉ có thể nói số phòng số tầng cho Khương Tầm Mặc.
Không đến 5 phút, Khương Tầm Mặc đã xuất hiện ở ngoài phòng bệnh.
Vừa bước vào, nhìn thấy vết thương trên mặt và chân Diệp Triều Nhiên, sắc mặt Khương Tầm Mặc thay đổi.
"Bị thương rồi?" Khương tầm Mặc bước nhanh đến, hắn nâng tay, ngón tay dừng trên vết thương trên mặt Diệp Triều Nhiên, rất nhanh đã thả xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Khương Tầm Mặc kìm nén lửa giận trong mắt.
Diệp Triều Nhiên mím môi dưới, một lúc sau mới nói: "Nói ra thì dài."
Diệp Tông nhìn chằm chằm Khương Tầm Mặc mấy giây, cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Đây không phải là đứa nhỏ nhà họ Khương sao?'
Đàm Tranh cũng phản ứng lại: "Còn đúng thật."
Khương Tầm Mặc lúc này mới chú ý đến những người khác trong phòng bệnh, hắn nhìn Diệp Tông, lại nhìn Đàm Tranh, cũng có chút kinh ngạc: "Ông nội Diệp, bà nội Đàm, hai người đây là...."
Thì ra thiếu gia nhà họ Diệp bỏ nhà ra đi thế mà lại là Diệp Bùi, khó trách lần đầu tiên gặp hắn gặp Diệp Bùi có chút quen mắt.
Khương Tầm Mặc nhìn Diệp Triều Nhiên, trên mặt cậu cũng là kinh ngạc.
Xem ra Diệp Triều Nhiên cũng không biết gì.
Trong mắt Diệp Triều Nhiên đều là chấn kinh, cậu càng ngày càng hiếu kỳ thân phận thật của ba!
Nhà Khương Tầm Mặc vừa giàu vừa phú quý, ba cậu sẽ không phải là thiếu gia nhà hào môn gì đó chứ?
Diệp Tông đơn giản khỏi Khương Tầm Mặc vài câu, nói: "Vậy cháu nói chuyện với Nhiên Nhiên, chúng ta ra ngoài trước."
Đàm Trang cũng sợ bọn họ ở đây Diệp Triều Nhiên sẽ cảm thấy căng thẳng, liền gật gật đầu.
Người lớn trong phòng bệnh đã đi cả rồi, Diệp Triều Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.
Tối hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu cậu có hơi loạn.
Khương Tầm Mặc rót cho Diệp Triều Nhiên cốc nước.
Diệp Triều Nhiên nhận lấy nói tiếng cảm ơn, hạ giọng hỏi: "Cậu xem định vị à?"
Khương Tầm Mặc gật đầu trước, rồi rất nhanh lại lắc đầu.
Buổi chiều sau khi về nhà, Hạ Văn gọi video cho Khương Tầm Mặc.
Hai người con đã lâu không liên lạc rồi, Hạ Văn hỏi Khương Tầm Mặc rất nhiều vấn đề, trong đó có chuyện người Khương Tầm Mặc thích đã theo đuổi đến tay chưa.
Khương Tầm Mặc lắc đầu, Hạ Văn nghe vậy bĩu môi: "Con có được không vậy?"
Khương Tầm Mặc lập tức xụ mặt: "Con sao lại không được?"
Hạ Văn cười cười, sau đó dạy cho Khương Tầm Mặc vài chiêu.
Hai người nói chuyện rất lâu, bất giác sắc trời bên ngoài đã tối sầm.
Khương Tầm Mặc nghĩ đến Diệp Triều Nhiên, khóe miệng cong lên, hắn đang do dự có nên gửi tin nhắn cho Diệp Triều Nhiên không, thì điện thoại nhảy ra một tin tức.
Video rất ngăn, quay cũng rất mờ hờ, nhưng Khương Tầm Mặc vừa nhìn đã nhận ra bóng dáng của Diệp Triều Nhiên trong đám người.
Tim Khương Tầm Mặc nhảy lên cổ họng, chính vào lúc hắn chuẩn bị báo cảnh sát, hắn nghĩ đến định vị của Diệp Triều Nhiên, xác nhận Diệp Triều Nhiên đang ở bệnh viện, Khương Tầm Mặc cũng không quan tâm được nhiều như vậy, một đường chạy như điên đến bệnh viện.
Đợi chạy đến dưới lầu bệnh viện, Khương Tầm Mặc mới nhớ ra gọi điện cho Diệp Triều Nhiên.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Khương Tầm Mặc hỏi.
Diệp Triều Nhiên cũng không giấu hắn nữa, kể hết chuyện xảy ta hôm nay cho Khương Tầm Mặc nghe.
Buổi chiều trải qua đủ chuyện mất hồn mất vía, thậm chí chỉ cần Diệp Triều Nhiên hơi đưa ra quyết định sai, cậu đã bị Phương Kỳ Sơn đưa đi rồi.
Diệp Triều Nhiên lúc nói chuyện giọng nói cũng coi như là bình tĩnh, Khương Tầm Mặc ngồi một bên thì lại nhíu mày liên tục.
Nói xong, Diệp Triều Nhiên hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng kéo khéo miệng lên, lộ ra nụ cười mỉm với Khương Tầm Mặc.
Ngực Khương Tầm Mặc có hơi chua xót.
"Cậu không cần phải giả vờ thoải mái đâu." Khương Tầm Mặc đột nhiên nói, hắn ngồi xuống ghế đối diện với Diệp Triều Nhiên, đôi mắt không có gợn sóng nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên sửng sốt.
Cậu mím môi, trên mặt lại truyền đến cảm giác đau đớn xé rách.
Mùi bạc hà vừa quen thuộc và xa lạ thuận theo khoang mũi tiến vào, lồng ngực Khương Tầm Mặc ấm áp lại kiên định, còn mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu niên mới có.
Diệp Triều Nhiên thân hình có chút cứng đờ, thật lâu cũng không dám động.
Khương Tầm Mặc hạ giọng, giống như là đang lẩm bẩm bên tai Diệp Triều Nhiên vậy, hơi thở ướt át nháy mắt làm cho vành tay Diệp Triều Nhiên đỏ lên.
"Xin lỗi, trách tớ không phát hiện ra ngay lập tức."
"Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, tớ đảm bảo."
Câu cuối cùng Khương Tầm Mặc nói rất nặng nề.
Lúc bị bảo tiêu của Phương Kỳ Sơn đuổi theo, Diệp Triều Nhiên thực ra không sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy hoang đường.
Đến khi cậu phát hiện bản thân chạy không thoát, cậu mới cảm thấy có chút sợ hãi, Diệp Triều Nhiên sợ giẫm phải vết xe đổ, sợ cậu một lần nữa không thoát khỏi được vận mệnh.
Sau đó được Diệp Tông cứu, cậu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Nhưng Tống Nhã và Diệp Bùi quá lo lắng cho cậu, cho nên Diệp Triều Nhiên không dám thể hiện hết sự sợ hãi của mình ra, sợ kích thích đến bọn họ.
Đến khi Khương Tầm Mặc ôm lấy cậu, nói ra những lời đó.
Mắt Diệp Triều Nhiên dần dần mơ hồ, cậu đem đầu vùi vào vai Khương Tầm Mặc, nước mắt lại một lần nữa tràn mi.
Hô hấp dần dần trở nên dồn dập, Diệp Triều Nhiên cố gắp kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, thân thể không chịu khống chế mà hơi run rẩy.
"Tớ....tớ lúc đó...."
Khương Tầm Mặc siết chặt cánh tay, ấn đầu Diệp Triều Nhiên, thấp giọng nói: "Không sao rồi, xin lỗi, là tớ đến muộn."
Diệp Triều Nhiên lắc lắc đầu, nước mắt vỡ òa.
Cậu tiếp tục nghẹn ngào nói những lời cậu không dám nói trước mặt Diệp Bùi và Tống Nhã.
Diệp Triều Nhiên thực sự rất sợ hãi, nghĩ đến sự tuyệt vọng ở kiếp trước khi nằm trên bàn phẫu thuật, sự khủng khoảng trong lòng cậu lại kéo dài mãi không xua đi được, tay chân lạnh ngắt.
"Đã qua cả rồi, đừng sợ." Khương Tầm Mặc vỗ vỗ lưng Diệp Triều Nhiên, không tự chủ được mà cắn chặt răng.
"Không cần sợ nữa."
"Tớ sẽ ở bên cậu."
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Triều Nhiên mới dần dần bình tĩnh lại.
Khương Tầm Mặc sợ nước mắt Diệp Triều Nhiên chảy vào vết thương khiến vết thương nhiễm trùng, nhẹ đẩy cậu ra, cầm giấy lau nước mắt cho cậu.
Khương Tầm Mặc nâng cằm Diệp Triều Nhiên lên, Diệp Triều Nhiên ngoan ngoãn ngẩng đầu, để Khương Tầm Mặc giúp cậu lau nước mắt.
Diệp Triều Nhiên khóc rất lâu, não có chút thiếu dưỡng khí, cũng không cảm thấy Khương Tầm Mặc làm như vậy có gì không đúng.
Tầm mắt Khương Tầm Mặc rơi trên vết thương bị trầy da trên mặt Diệp Triều Nhiên, trong mắt chỉ toàn là đau lòng.
Diệp Triều Nhiên ngửa đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Tầm Mặc.
Mắt Khương Tầm Mặc sao cũng đỏ lên rồi?
Diệp Triều Nhiên còn chưa nghĩ ra, càng không phát hiện cử chỉ thân mật cả hai người.
Diệp Bùi chính vào lúc này đẩy cửa phòng bệnh ra.
Đứng ngoài cửa theo thứ tự là Tống Nhã, Đàm Tranh, Diệp Tông.
Mọi người nhìn nhau.
Diệp Bùi đột nhiên "bang" một tiếng đóng cửa lại, còn nói một câu: "Hai đứa tiếp tục, chúng ta không làm phiền nữa."
Diệp Triều Nhiên: "?"
Khương Tầm Mặc: "....."
Vài giây sau, Diệp Triều Nhiên mới hậu tri hậu giác phản ứng lại được, mặt cậu nóng đến lợi hại, nhỏ giọng nói: "Bọn họ có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?"
Khương Tầm Mặc kìm nén nội tâm cuộn trào, cố gắng bình tĩnh nói: "Không quan trọng."
Diệp Triều Nhiên: "Hửm?"
Khương Tầm Mặc chuyển chủ đề: "Vết thương trên mặt cậu có thể sẽ để lại sẹo, ngày mai tớ đưa thuốc trị sẹo cho cậu."
Sự chú ý của Diệp Triều Nhiên bị nhẹ nhàng dời di, cậu nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
.......
Đồn cảnh sát.
"Mời anh phối hợp điều tra." Cảnh sát nhìn Phương Kỳ Sơn đang càn quấy trước mặt, có chút đau đầu nhíu mày.
Phương Kỳ Sơn hừ lạnh một tiếng: "Tôi sao lại không phối hợp rồi? Tôi không phải đã nói với các người rồi sao? Tôi là đến tìm con trai tôi, cái này có vấn đề gì sao?"
"Vậy anh giải thích thế nào về chuyện bắt cóc ngay trên đường?" Cảnh sát truy hỏi.
"Cái gì mà bắt cóc? Anh không thể chụp cho tôi cái mũ như vậy, tôi sẽ kiện anh đó!" Phương Kỳ Sơn trợn tròn mắt, "Được rồi, các người không cần hỏi nữa, tôi cái gì cũng không nói, tôi muốn gọi cho ba tôi, sau đó gọi cho luật sư!"
Cùng lúc đó, ở phòng thẩm vấn khác.
Thái Liên Hoa cũng nói lời giống như Phương Kỳ Sơn: "Tôi phải gọi cho luật sư trước, nếu không chuyện này tôi sẽ không phối hợp điều tra."
Cấp dưới chỉ có thể xin ý kiến cấp trên.
Cấp trên trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Để cho bọn họ gọi cho luật sư," hơi dừng một chút, lại nói với cấp dưới, "Cậu lại gọi cho cho người báo cảnh sát, đem chuyện này nói cho bọn họ."
Cấp dưới nhanh chóng đi làm.
Lấy được điện thoại, Phương Kỳ Sơn không lập tức gọi cho luật sư, mà là chuẩn bị gọi điện thoại cho Phương lão gia tử.
Mặc dù trước khi đến, Phương Kỳ Sơn đã đảm bảo với Phương lão gia tử, cho dù xảy ra chuyện gì ông ta sẽ tự mình gách vác. Nhưng Phương Kỳ Sơn có thế nào cũng không ngờ được nhà họ Diệp sẽ chen tay vào!
Ông ta phải nhanh chóng thông báo cho lão gia tử, để lão gia tử sớm phòng bị.
Còn có chuyện Phương Thịnh tự ý ra nước ngoài, ông ta cũng đã xác nhận rồi.
Nói tin tức này cho Phương lão gia tử, Phương lão gia tử chắc chắn sẽ hoàn toàn thất vọng với Phương Thịnh.
Thành công tiêu diệt Phương Thịnh, Phương lão gia tử chắc chắn sẽ giúp ông ta liên hệ với luật sư giỏi nhất.
Đến lúc đó đợi ông ra được khỏi đây, Phương Thịnh đã ra nước ngoài rồi, nhà họ Phương không còn người dùng, Phương lão gia tử đương nhiên sẽ trọng dụng mình!
Còn về bệnh của Phương Yến...
Diệp Triều Nhiên rốt cuộc là có thân phận gì còn chưa xác định được, sau này vẫn còn cơ hội.
Phương Kỳ Sơn tràn đầy vui mừng gọi điện thoại cho Phương lão gia tử, lại không nghĩ đến một giọng nữ lạnh băng từ đầu bên kia truyền đến: "Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy....."
Sắc mắt Phương Kỳ Sơn lập tức thay đổi, ông ta lẩm bẩm nói: "Không thể nào, nhất định là gọi nhầm!"
Cúp, rồi lại gọi.
Giọng nói đó lại một lần nữa truyền đến.
Lặp lại vài lần, Phương Kỳ Sơn cuối cũng cũng xác định, thật sự đã tắt máy rồi.
Ông ta bị bỏ rơi rồi.
......
"Chúng ta không đợi nữa sao?" Phương lão thái thái nhìn Phương lão gia tử, trong lòng bà ta vẫn còn muốn đợi thêm một lát.
"Thời gian cất cánh sớm đã định xuống rồi, còn đợi thì đừng bay nữa!" Phương lão gia tử trầm giọng nói.
Kế hoạch đó của Phương Kỳ Sơn quá mạo hiểm, Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đều không quay về, chỉ có một khả năng – Hai đứa nó thất bại.
Hành động của Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa không hề nhỏ, nếu như hai đứa nó đã thất bại, vậy thì lúc này người nhất định đang ở đồn cảnh sát.
Hai đứa nó bắt người cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu như bị phóng viên truyền thông nhà báo phát hiện, nhà họ Phương sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Khoảng thời gian này không biết bên thành phố A xảy ra chuyện gì, rất nhiều đơn hành vốn dĩ là đơn hàng lớn đã chắc chắn rồi, đều bị công ty đối thủ chen vào cướp đi.
Mặc dù trong chốc lát sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đến công ty bọn họ, nhưng nếu lúc này lộ ra tin xấu, vậy thì nhà họ Phương rất khó có chỗ đứng ở thành phố A.
Thay vì bọn họ mạo hiểm đi cứu người, còn không bằng để cho Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa gáng hết toàn bộ, bọn họ chỉ lo giữ mình là được rồi.
Nếu tính toán như vậy sau này chuyện này vị lộ ra ngoài, bọn họ cũng có thể nói chuyện này không liên quan đến nhà họ Phương.
Phương lão gia tử nhìn xa trông rộng, cũng tàn nhẫn hạ quyết tâm.
Phương lão thái thái vẫn có chút do dự, Phương lão gia tử liền kéo bà lên máy bay, trấn an nói: "Có chuyện gì, thì đợi chúng ta về thành phố A rồi nói."
"Hai đứa nó dù sao cũng là con trai con dâu của chúng ta, bà yên tâm, tôi cũng sẽ không thật sự không quan tâm đến."
Phương lão thái thái gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thịnh Thịnh sao cũng chưa đến? Nó trước đó không phải là nói về lấy đồ sao?"
Phương lão gia tử nhíu mày, nhìn thời gian, cầm điện thoại gọi cho Phương Thịnh.
Điệp thoại vừa kết nối, bên kia đã cúp điện thoại.
Phương lão gia tử sửng sốt, gọi lại lần nữa.
Lần này Phương Thịnh nghe điện thoại.
"Thịnh Thịnh, con sao còn chưa đến?' Phương lão gia tử có chút không kìm nén được tức giận, sao một đứa hai đứa, đều không biết nhìn thời gian vậy?
Phương Thịnh giống như là cười nhẹ: "Ông nội, cháu không đi cùng mọi người, cháu còn có chút chuyện cần xử lý, mọi người đi trước đi."
Phương lão gia tử nhíu mày: "Cháu còn có chuyện cần xử lý?"
Phương Thịnh lúc này đã về đến thành phố A, đang trên đường về nhà cũ nhà họ Phương.
Anh ta không nói rõ, mà chỉ thần bí cười cười: "Một chuyện lớn, đợi ông nội mọi người về đến thành phố A là biết được ngay. Coi như là bất ngờ con tặng cho mọi người, một bất ngờ cực lớn!"
Phương lão gia tử một bụng lửa giận, lười chơi trò đoán câu đó với Phương Thịnh, trực tiếp cúp điện thoại: "Không cần lo cho nó, chúng ta đi trước."
Sức khỏe Phương Yến khoảng thời gian này vẫn luôn không tốt, cả ngày gần như là đều đang ngủ, nghe thấy giọng nói của Phương lão gia tử, cậu ta mơ mơ hồ hồ mở mắt: "Ông nội....anh trai còn có ba mẹ đâu?"
Phương lão gia tử nhìn Phương Yến, lửa giận trong lòng lập tức rút đi một nửa, ông ta lộ ra nụ cười trấn an: "Ba mẹ con còn có Thịnh Thịnh đều có chút chuyện cần phải xử lý, bọn họ muộn chút sẽ về, chúng ta đi trước."
Phương Yến gật gật đầu, không hỏi nhiều, lật người, rất nhanh đã ngủ tiếp.
Máy bay rất nhanh đã cất cánh, ba bốn tiếng sau hạ cánh ở thành phố A.
Vừa xuống máy bay, điện thoại của Phương lão gia tử khôi phục lại tín hiệu, điện thoại của Johnson vào lúc này gọi đến.
Phương lão gia tử nhìn Phương Yến, phát hiện nó còn đang ngủ, nghe điện thoại: "Alo, không phải nói cậu...."
Johnson nóng vội ngắt lời Phương lão gia tử: "Xảy ra chuyện rồi! Phòng phẫu thuật bị người ta đập nát rồi!"
Tim Phương lão gia tử đập lỡ một nhịp, ông ta trừng mắt, khó tin mà hỏi: "Cậu nói cái gì?"