- Biết rồi thì tốt. Biết rồi thì con lại càng phải tôn trọng Bá Thông hơn. Vì nó là huynh trưởng của con, và cũng là người vừa mới cứu con một mạng đó.

- Cái này..

Câu nói mang đầy sự tức giận của Nguyễn Hoành Phong phải dừng lại vì cái phất tay của Lê Bá Thông. Gã đàn ông từ nãy đến giờ vẫn giữ được sự điềm tĩnh dù bị đối phương không tiếc lời công kích đó, vào lúc này đang nhẹ nhàng đỡ bà Ba Miên ngồi trở lại ghế.

Từng cái nhấc chân giơ tay của gã đàn ông đó dành cho bà Ba Miên chứa đầy sự chăm sóc dịu dàng, mà xưa nay người được gọi là bà Ba Miên là mẹ, chưa hề làm được.

Nguyễn Hoành Phong bất giác cứng người, rồi cứ thế những giọt nước hổ thẹn không hẹn mà chảy dài xuống hai bên đuôi mắt của gã trai trẻ.

- Tại sao.. tại sao hai người lại giấu con?

- Hoành Phong à, không ai giấu đệ cả. Chỉ là đệ không đủ tinh ý để nhận ra thôi.

Lê Bá Thông nhẹ nhàng trả lời.

- Ta nói có đúng không Diệp Thảo? Nhìn thái độ của Thảo từ nãy giờ ta nghĩ Thảo đã biết chuyện này rồi.

Bị ai đó gọi tên, Diệp Thảo lập tức ngẩng phắt đầu nhìn lên. Và sau khi thấy tất thảy có tận sáu con mắt đang nhìn mình thì cô gái trẻ lại phải hoảng hốt mà cúi đầu ngay xuống.

- Dạ cậu Thông! Chuyện này..

- Không cần phải sợ. Bây nghĩ gì, thấy được gì thì hãy mau nói hết ra đi.

Câu nói đó là của cậu Ba Phong, người lúc này không còn chịu nằm yên trên giường mà đã ngồi bật dậy, để hướng ánh mắt đau đớn cũng như chờ đợi về phía Diệp Thảo.

Cậu Ba Phong đang hướng ánh mắt chờ đợi về phía Diệp Thảo nàng ư? Nhưng chờ đợi cái gì đây? Một câu trả lời là có, chuyện nàng có nhìn ra Lê Bá Thông có mối quan hệ gì đó với bà Ba Miên hơn là cô mẫu và cháu trai.

Hay một câu trả lời là không, nàng cũng đã quá tin tưởng.. tin tưởng đến mức ngờ nghệch rằng họ thực sự chỉ là cô mẫu và cháu trai.

Trả lời thế nào để bản thân mình không bị vạ lây bởi sự nhập nhèm trong những mối quan hệ của chủ nhân.

Dòng suy nghĩ đi được tới chỗ này thì chợt đầu óc mù mờ của Diệp Thảo lập tức bừng sáng. Cái gì mà nhiệt tình giúp đỡ chứ? Thì ra là đang đem Diệp Thảo ra để làm tốt thí.

Len lén hướng ánh nhìn sắc như dao cạo về phía Lê Bá Thông, cơn giận của Diệp Thảo đột nhiên bị dập tắt. Cái gì thế kia gã đàn ông lãnh đạm, tự mãn kia đang căng thẳng sao?

Nhìn đôi bàn tay đang xoắn lại của chàng ta kìa, rõ ràng là đang rất lo lắng. Lo lắng cho tình cảm huynh đệ và cả tình mẫu tử nữa..

- Chuyện đó thực sự quan trọng đến vậy ư? Trong khi bên ngoài kia đã có hai người phải chết. Và sự an nguy của đại nhân cũng như cậu Ba hay bà Ba và cả cậu Thông cũng đang bị đe dọa. Mà đó là những người có liên quan trực tiếp với đại nhân, còn những người khác không liên quan như tiểu thơ Thanh Vân cũng không biết tại sao lại dính vào rắc rối..

Bốn chữ "tiểu thơ Thanh Vân" vừa được nói ra đã khiến sắc mặt ai đó đổi khác. Nguyễn Hoành Phong lúc này gần như quên hẳn hiềm khích của mình với Lê Bá Thông, nên đã quay sang hỏi đối phương dồn dập.

- Tiểu thơ Thanh Vân! Nàng ấy.. nàng ấy có sao không? Tự dưng đang yên đang lành thì nàng ấy lại lăn ra ngất xỉu. Rồi sau đó thì đệ bị thứ gì đấy đánh vào đầu, và ngất theo sau đó.

Một hồi im lặng bủa vây lấy những con người ở trong căn buồng. Họ im lặng là bởi với Nguyễn Hoành Phong là chờ đợi câu trả lời, còn với Lê Bá Thông và bà Ba Miên là bận sắp xếp chữ để có một câu trả lời mà không làm tổn thương đối phương.

Đôi con mắt nhìn nhau một lúc thật lâu và rốt cuộc bà Ba Miên cũng chịu đảm nhiệm trọng trách cao cả. Đó là phát ngôn.

- Phong à, cái khăn tay của con đâu rồi? Mẹ không tìm thấy nó trong tay áo con như thường lệ.

- Con.. con đã đưa nó cho tiểu thơ Thanh Vân. Mẹ biết đó. Mới mưa xong nên nước dưới sông sặc mùi bùn đất, rất khó ngửi.

- Vậy trước đó con đã dùng qua cái khăn đó chưa?

Cái lắc đầu của Nguyễn Hoành Phong làm đôi mày của bà Ba Miên càng lúc càng cau chặt hơn. Có lẽ người đàn bà ấy đang tự hỏi: Đã có chuyện gì đang xảy ra ở Nguyễn gia trang này thế?

Đêm đen là lúc đầu óc con người ta tràn ngập vô vàn những nỗi sợ. Nỗi sợ về những thế lực vô hình lẫn có hình đang lẩn khuất trong màn đêm. Nó khiến con người phải co cụm lại và rúc dưới những mái nhà được xây dựng chắc chắn.

Nhưng liệu mái nhà đó có thật là sẽ bảo vệ được họ? Thanh âm gồm ba hồi chín tiếng của trống đám ma đã nhắc nhở cho ai đó về hai thảm kịch đã xảy ra ở Nguyễn gia trang.

Và dự là nó sẽ lại tiếp diễn cho đến khi kẻ thù số một của con cọp tinh bị hạ bệ. Đem đầu ngó qua những chắn song của cửa sổ, Diệp Thảo không kiềm được tâm trạng não nề mà buông ra tiếng thở dài. Tiếng nhạc của phường bát âm nghe sao mà thê lương đến thế.

- Hai cỗ quan tài để cạnh nhau. Dân chúng trong vùng dù có chịu ơn cô phụ nhiều đến mức nào thì họ cũng không dám đến viếng, chứ đừng nói là ở lại giúp người nhà lo đám. Chưa kể con cọp tinh kia trở lại đã khiến lòng dân hoang mang vô cùng.

- Đúng là như vậy thật. Nhưng cậu Thông à..

Diệp Thảo hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn kẻ đang ngồi sau bàn viết.

- Đó hình như đâu phải lí do để cậu bảo Diệp Thảo tới buồng của cậu vào lúc này.

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì gương mặt của cô gái trẻ cũng đã đỏ bừng. Khi nãy sau khi dàn xếp với cậu Ba ổn thỏa thì Lê Bá Thông đã cùng ra bên ngoài giếng với Diệp Thảo.

Nhưng với kiểu vụng về vì chưa bao giờ phải rửa chén bát nên chưa đầy một khắc Diệp Thảo đã phải yêu cầu gã đàn ông đó đứng dậy, và trở về buồng. Có điều chẳng ai ngờ là sau đó Lê Bá Thông lại trực tiếp gọi nàng vào buồng ngủ của mình.

Đối diện với lời chất vấn khá là đanh thép của cô gái trẻ, Lê Bá Thông có chút bất ngờ. Nhưng khi sự bất ngờ ấy qua đi thì trên môi chàng trẻ đã lập tức nở một nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Diệp Thảo chính là hai chữ "lưu manh". Nhưng khi chân chưa có kịp co lên để chạy thì bên kia Lê Bá Thông đã khôi phục trạng thái thường ngày của mình.

Đúng vậy!

Một gương mặt lạnh tanh. Nó lạnh đến độ, Diệp Thảo còn nghĩ bản thân khi nãy đã nhìn nhầm.

Mà Lê Bá Thông lúc này thấy Diệp Thảo đã không còn sợ hãi nữa thì mới dám mở lời.

- Ta khi nãy là vụng về thật. Nhưng không phải do ta đâu, mà là do mấy cái tã của thằng bé Lũy thôi. Cứ phất pha phất phới bay trong gió làm ta cứ liên tưởng, nên mới không thể tập trung mà rửa chén được.

Sau đó là một nụ cười hiền lành để xóa tan không khí căng thẳng đang đè nặng tâm trí của cô gái trẻ.

Giảo biện..

Diệp Thảo tự nói với chính mình, nhưng tâm can lại không hề bài xích gương mặt tươi cười kia. Vì rõ ràng chính bản thân nàng cũng bị những cái tã treo ở trước cửa buồng của cậu Lũy dọa cho sợ.

Suy nghĩ vừa thoáng qua, Diệp Thảo không nhịn được mà lại đem đầu ngó qua những song cửa sổ. Năm cái áo con và chục cái tã, là thứ mà khi sáng đã dọa cho đội trưởng Thành và mấy tên lính tuần sợ đến mất mật.

Mấy cái tã đó hình như đã được tỷ Nhân giặt ngay sau đó. Nhưng vì trời không có nắng mấy nên không có khô giòn, báo hại bà vú phải treo chúng ở đó. Nhớ lại thì đây không phải lần đầu Lê Bá Thông than phiền về mấy cái tã đó.

Bởi trước đây, lúc Diệp Thảo đem cơm cho bà vú thì Bá Thông đã hỏi thẳng bà vú là tại sao treo đồ con nít trước cửa rồi. Khi ấy bà vú đã nói sao nhỉ? Vì chưa khô nên mới làm vậy, và cũng biết ý là đã tự mình chạy ra bưng cơm mà không để Diệp Thảo bê vào tận phòng như mọi khi.

Mắt thấy Diệp Thảo đang yên đang lành lại ngẩn người nhìn chăm chăm ra cửa sổ, thì bản thân cũng hiếu kì mà bước tới nhìn ra theo.

- Đâu có thứ gì ở ngoài đó đâu.

- Dạ, cậu Thông. Thì làm gì có gì ở ngoài đó ạ. Chỉ là cậu nhắc tới mấy cái tã nên Diệp Thảo mới nhớ lại chuyện khi chiều cậu mắng bà vú việc treo mấy cái tã thôi.

- Đúng rồi! Khi trước còn nhiều đồ hơn bà ấy cũng đâu có treo ở trước cửa như vậy. Thế mà hôm nay..

Dừng lại một giây để nhìn thẳng vào đáy mắt của Diệp Thảo, Lê Bá Thông đột ngột chuyển chủ đề.

- Mà Thảo kể cho ta nghe đi chuyện bọn đội trưởng Thành lục soát gia trang hôm nay. Có điều gì đáng để lưu tâm không?

Thêm lần nữa dừng lại, nhưng là để nở một nụ cười có phần tự mãn, Lê Bá Thông chầm chậm bước lại bàn viết của mình.

- Không phải Thảo rất muốn biết Thanh Vân tiểu thơ đã khai gì, nên Thảo mới đồng ý cho ta theo phụ Thảo một tay đó thôi. Giờ ta đã kể hết rồi. Nên Thảo cũng hãy kể chuyện mà Thảo biết đi chớ. Vì có qua thì phải có lại mà.

Ra đó là lí do gã đàn ông lạnh lùng này đã gọi Diệp Thảo vào buồng. Một lí do quá đỗi trong sạch và lại còn mang chút gì đó tôn trọng. Đúng rồi, là tôn trọng. Vì nghĩ kĩ lại đi, có phải hiện giờ Lê Bá Thông đang coi nàng ở địa vị ngang ngửa chàng ta không.

Và ở một xã hội trọng nam khinh nữ như hiện tại thì chuyện này không phải là rất đáng quý sao.

Nhưng chuyện lục soát gia trang hôm nay có gì để kể đâu. Với kết quả lục soát thế nào cũng đã được đội trưởng Thành báo với Lê Bá Thông rồi. Vậy thì còn cái gì nữa mà gã đàn ông này lại Diệp Thảo kể.

Thắc mắc đầy một bụng, nhưng Diệp Thảo chưa kịp lên tiếng hỏi thì sau lưng nàng Lê Bá Thông đã kêu lên một tiếng ão não.

- Thôi rồi! Mãi nghĩ đến chuyện đội trưởng Thành lục soát nên ta quên mất việc phải ghé qua phòng của cậu Hai. Diệp Thảo đi cùng ta nhé! Là soạn một ít quần áo để cho vào áo quan trước khuya nay để mai đưa cậu Hai ra đồng.

Diệp Thảo thoáng chút giật mình. Chuyện quan trọng thế mà chính Diệp Thảo cũng quên béng mất. Soạn một ít quần áo mà cậu Hai hay mặc để cho vào áo quan trước khi nắp áo quan được đóng kín hẳn.

Một việc mà khi khâm liệm người ta đã phải làm ngay lúc đó. Nhưng vì cậu Hai Nguyễn gia là bị con cọp tinh vồ chết nên Trịnh đại nhân đã yêu cầu không được đóng nắp áo quan cho đến khi ngài ấy cho phép.

Và có lẽ Trịnh Thừa đã giải đáp được thắc mắc trong vụ của cậu Hai, nên mới rồi đã cho lính tuần giong ngựa đến báo là có thể đóng nắp áo quan. Việc trọng đại và có nhiều lễ nghi đó chắc hẳn sẽ hội tụ rất nhiều người.

Mà nếu vậy thì có lẽ Diệp Thảo phải lên nhà trên và giúp tỷ Nhân một tay.

Ở nhà trên cô gái có thân người nhỏ nhắn vừa rót đầy tách trà cho mấy người phường bát âm. Và đang chuẩn bị thu ấm trà lại thì lão bá vốn là người chơi đàn bầu, vô tình chạm phải bàn tay của tỷ Nhân.

Hành động vô ý của lão bá đó đã làm tỷ Nhân chao tay và nước tay đã vươn ra ngoài một ít.

Tiếng "á" của cô gái trẻ thốt lên. Và thêm vào đó là tiếng nhắc nhở của mấy ông bạn ngồi cùng bàn rằng.

- Xô vào tay người ta rồi!

- Đổ đầy trà ra bàn rồi!

- Chán! Đã tất bật rồi! Giờ còn phải lau dọn nữa.

Làm lão bá chơi đàn bầu, vốn là một người đàn ông bị mù luống cuống.

- Xin lỗi! Xin lỗi cậu trai trẻ nha! Tại lão mù nên mới ra nông nỗi.

- Đấy! Cái lão Chín này lại gây họa nữa rồi. Người ta là đàn bà con gái hẳn hoi. Lão lại nói người ta là trai.

Mấy người đàn ông trẻ có già có của phường bát âm còn nói thêm vài câu trách cứ lão Chín đó nữa. Và cả những lời xin lỗi tỷ Nhân nữa.

Nhưng người con gái đó chỉ đáp lại bằng cách cúi đầu rồi vội vã rời đi. Ừ, đúng thôi. Vì tỷ Nhân bị câm mà, nên biết đáp lại họ bằng cách nào khác đâu.

(Hết chương 38)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play