Diễm Kiều chán ghét đáp lời của Trịnh Thừa.

- Ta gặp tỷ Vân ở ngoài cửa của Nguyễn gia trang này. Còn nghe cả chuyện đại nhân nghi ngờ rằng có người trong Nguyễn gia đã mở cổng dẫn cọp tinh vào trong. Chuyện này rất ư hoang đường!

Diễm Kiều tiếp.

- Trịnh đại nhân là quan của một vùng Diễm Kiều ta rất kính trọng ngài. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngài có thể nghĩ xấu cho người của Nguyễn gia. Vì Nguyễn đại nhân mười năm trước đã vì sự an nguy của dân chúng trong vùng mà không tiếc công sức, tiếc tính mạng của bản thân để giao đấu với con cọp tinh kia. Rồi sau khi mọi chuyện được giải quyết thì sao? Thì ngài ấy đã cứu tế cho dân nghèo. Giúp dân xứ Quán Trà này vượt qua nạn đói của mấy năm nắng hạn. Ân đức cao vời như vậy nên dù Trịnh đại nhân có nghi ngờ ai thì cũng không được nghi ngờ Nguyễn đại nhân.

Khuôn mặt mệt mỏi của Trịnh Thừa vì những câu chất vấn của DIễm Kiều mà trở nên xám ngắt. Gã hướng đội trưởng Thành đứng gần đó mà liếc xéo. Nhưng cái cúi đầu mà Trịnh Thừa nhận lại từ đội trưởng Thành không giải quyết được vấn đề gì, nên gã thôi không dùng ánh mắt để thị uy thuộc hạ của mình nữa mà cố tập trung câu từ để đối phó với Diễm Kiều.

- Trần đại tiểu thơ à, phá án không có xem mặt người được đâu. Vì biết người biết mặt, nhưng không thể biết lòng. Và ta đây thì chỉ thực hiện bổn phận của một người ăn bổng lộc triều đình, hoàn toàn không có vu khống hay áp đặt tội danh lên bất kì ai cả.

- Trịnh đại nhân..

Tiếng đằng hắng rõ lớn phát ra từ phía chỗ đứng của Nguyễn đại nhân, làm Diễm Kiều dù không tình nguyện cũng phải nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng. Nguyễn đại nhân sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người thì hướng Diễm Kiều xá một xá. Ông nói:

- Đa tạ Trần tiểu thơ đã tin tưởng lão phu. Nhưng Trịnh đại nhân nói không sai, là ngài ấy đang thực thi chức trách của một kẻ ăn bổng lộc của triều đình. Mà phá án thì không thể loại trừ bất kì ai, nên xin tiểu thơ hãy để ngài ấy làm việc.

- Nhưng..

Những lời muốn nói tiếp tục bị Diễm Kiều nuốt xuống khi bản thân chạm phải nụ cười hiền từ của Nguyễn đại nhân. Về phần Nguyễn đại nhân sau khi thấy đã khuyên nhủ được Diễm Kiều thì mới quay sang tiếp chuyện Huỳnh Thanh Vân.

Cô gái trẻ đó hình như vẫn chưa thể bình tĩnh nổi sau khi nhìn thấy vũng máu màu đỏ thẫm kia.

- Huỳnh tiểu thơ! Thật xin lỗi khi không thể đón tiếp tiểu thơ chu đáo. Vì tiểu thơ thấy đó, ở Nguyễn gia của lão phu vừa xảy ra chuyện.

- Dạ, Nguyễn đại nhân! Xin ngài đừng khách khí với Thanh Vân như thế. Vì dù sao Thanh Vân chỉ đáng tuổi con của ngài thôi. Nhưng nếu đại nhân không phiền thì xin đại nhân cho Thanh Vân biết người đã chết là ai vậy ạ? Có phải là Phan đại nhân không?

- Không! Đương nhiên là không phải rồi.

Phan Vũ Anh từ hướng nhà xí bước vào, mặt tươi cười với Thanh Vân tiểu thơ.

- Vì sao tiểu thơ lại nghĩ người chết là ta chớ? Hay trong tự đáy lòng tiểu thơ đang lo lắng cho ta.

Khẽ mỉm cười để đáp lời của họ Phan, Thanh Vân tỏ ra là một nữ tử quản giao. Nàng ta nói bằng giọng tự tin.

- Phan đại nhân thật hiểu lòng của Thanh Vân. Lo lắng cho ngài là chuyện đương nhiên mà. Vì hiện ngài đang là chỗ làm ăn lớn nhất với cha của Thanh Vân. Mà hôm nay Thanh Vân đến đây cũng là để tìm ngài. Hòng mời ngài về Huỳnh gia một chuyến.

Nói được việc cần nói, Huỳnh Thanh Vân chợt dừng lại để nhìn quanh. Và vì trong lòng là hàng loạt những thắc mắc nên rốt cuộc cô gái trẻ cũng cầm lòng không đặng, mà lên tiếng hỏi.

- Nhưng nếu người mất mạng không phải là Phan gia, thì người chết là ai?

Ánh mắt ngập tràn sự nghi hoặc lướt nhanh qua những gương mặt của Nguyễn gia. Và dừng lại ở chỗ Lê Bá Thông. Khỏi nói chàng trai trẻ ấy đã khó xử thế nào.

- Là bà Hai..

- Là bà Hai của Nguyễn gia!

Hai câu trả lời được thốt ra cùng một lúc. Và rõ ràng là câu trả lời của Trịnh Thừa thì đủ ý hơn. Bên này sau khi thông tin kia vừa truyền đến tai thì hai cô gái mới tới đã được một phen dọa sợ.

Riêng Diễm Kiều thì những gì mà nàng ta nghe lỏm được từ đội trưởng Thành với đám lính tuần càng làm nàng ta cả kinh. Đôi mắt lanh lợi phút chốc lạc thần.

- Là bị cọp tinh giết sao?

- Không rõ.

Trịnh Thừa lãnh đạm.

- Nạn nhân tử vong là do vết thương ở sau đầu. Do ngã vào hòn đá kia.

Vừa nói Trịnh Thừa vừa ngồi xỏm chỉ vào hòn đá cuội bằng lòng bàn tay có dính máu trước cửa buồng mà họ Phan từng ngủ. Vị quan huyện ấy nói tiếp.

- Có lẽ con cọp ấy sau khi được cho vào trong thì đã đi tìm mục tiêu. Thấy bà Hai thì nó đã nhảy xổ lên và xô bà ấy ngã xuống, đập đầu vào hòn đá tử vong. Rồi thì sau đó nó đã dùng móng vuốt của mình để cào vào mặt và thân người của nạn nhân.

- Thật kinh khủng!

Trịnh Thừa đợi cho Diễm Kiều cảm thán xong thì quét ánh mắt lạnh lùng của mình lên khắp mặt của mấy người sống trong Nguyễn gia. Gã quan huyện nheo mắt đe dọa.

- Đúng vậy! Rất kinh khủng nên chuyện của ta là phải nhanh chóng tìm ra kẻ đã nuôi dưỡng và mở cửa cho con thú đã thành tinh kia vào trong Nguyễn gia trang. Và ta biết đó là ai? Ông.. ông phải không? Lão Duyệt..

Ánh mắt sắc lạnh của Trịnh Thừa đột ngột ghim chặt lên người lão Duyệt khiến người đàn ông bấy lâu vẫn sống đơn chiếc ấy giật thót mà lùi vội ra sau một bước.

- Không phải! Đại quan à, không.. không thể là tôi đâu đại quan. Tôi biết là ngài nghi ngờ tôi, là do tôi làm cái chuyện gác cửa cho Nguyễn gia trang. Nhưng tôi thề là tôi không có làm chuyện đó. Đúng rồi! Cửa cổng của Nguyễn gia rất dễ mở. Chỉ cần đưa lưỡi dao vào và hất lên thì sẽ mở được. Đúng không cậu Thông? Là tối hôm trước nữa cậu đã nói như vậy mà.

- Có đúng như vậy không?

- Đúng như vậy thì đã sao?

Ba Phong thay Lê Bá Thông trả lời Trịnh Thừa.

- Ta ban đầu chỉ nghĩ đây là trò của một mình Lê Bá Thông, nhưng giờ lại có thêm lão già canh cổng và một con cọp tinh giết người nữa. Ta khuyên hai người nên sớm mà giao nộp con cọp ấy ra đi để còn hưởng khoan hồng của triều đình.

- Câm miệng!

Tiếng quát của Nguyễn đại nhân làm Ba Phong không tình nguyện nhưng vẫn phải ngậm miệng. Nguyễn đại nhân sau khi đã trấn áp được con trai thì hướng Trịnh Thừa mà kính cẩn thưa.

- Xin Trịnh đại nhân đừng nghe con trai của lão phu nói xàm. Chuyện tối hôm đó Nguyễn tôi cũng có chứng kiến, mà người phát hiện ra cổng bị mở là Hai Lịch, con trai đầu của lão phu đó, thưa Trịnh đại nhân.

- Rồi sau đó thì sao?

Trịnh Thừa nghe như nuốt từng câu từng chữ những lời của Nguyễn đại nhân.

- Mọi người có tìm thấy kẻ đột nhập không?

- Không. Vì đang tìm thì cậu Hai đã yêu cầu Bá Thông tôi và mọi người dừng lại. Thêm vào đó là tiếng động đã làm phiền giấc ngủ của bà Ba nữa, nên Bá Thông tôi đã lệnh cho mọi người không có tìm kiếm nữa. Phải lúc đó vẫn tiếp tục tìm kiếm thì có thể chuyện đau lòng này biết đâu đã được chặn lại.

Câu nói mang đầy hàm ý tiếc nuối của Lê Bá Thông làm bà Ba Miên có chút ngẩn người. Bà hướng gã trai trẻ chất vấn.

- Tiếng động của việc tìm kiếm làm phiền giấc ngủ của ta sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy?

- Là..

Ánh mắt của Lê Bá Thông lập tức lia nhanh về phía của tỷ Nhân. Một ánh mắt sắc lạnh và đầy nghi hoặc làm Diệp Thảo ở gần đó cũng bất giác hướng mắt về phía tỷ Nhân. Cô gái trẻ ấy dường như cảm giác được mọi người đang nhìn mình nên cánh tay đang buông thõng kia đột ngột cứng lại.

(Hết chương 28)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play