Liễu Tông Nguyên cười nói: “Thế thì tốt lắm.”Hứa Ứng sắc mặt buồn bã nói: “Tổ phụ của ta cũng là người bắt rắn, chết trong lúc bắt rắn, cha ta cũng là người bắt rắn, cũng chết trong chuyện bắt rắn.

Ta theo cha ta luyện cách bắt rắn đã sáu năm, chỉ e sẽ chết trong lần bắt rắn nào đó chưa biết.”Liễu Tông Nguyên động lòng trắc ẩn, nói: “Ta và thứ sử là hảo hữu, có thể nhờ thứ sử miễn chuyện lao dịch của ngươi, khôi phục lại tiền thuế cho ngươi.”Con rắn lớn nghe vậy, miệng nói tiếng người, kêu lên: “Liễu đại nhân nói hay lắm.

Hứa Ứng, ta khổ tu nhiều năm cũng chẳng dễ dàng gì, ngươi tha cho ta một mạng, ngươi trả tiền thuế của ngươi, ta ở trong núi luyện yêu pháp của ta!”Liễu Tông Nguyên kinh hãi la lên thất thanh: “Đây là một con xà yêu!”Con rắn lớn kêu lên: “Ông ngoại ta là xà yêu, chết trong tay người bắt rắn, cha mẹ ta cũng là xà yêu, cũng chết trong tay người bắt rắn.

Bây giờ ta một trăm hai mươi tuổi, tưởng rằng có thể tránh được một kiếp, tu thành giao long tới ăn lũ khốn kiếp này, không ngờ hôm nay cũng phải chết dưới tay người bắt rắn...”Hứa Ứng giơ tay, kéo nhẹ trên cằm nó một cái, tháo quai hàm nó xuống, con rắn không nói được nữa.Vành mắt Hứa Ứng đỏ ửng, nói: “Liễu đại nhân, ta có thể bắt rắn để sinh sống, nếu khôi phục tiền thuế, e rằng không sống được bao lâu sẽ chết đói.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, có ai muốn liều cả tính mạng đi bắt xà yêu cơ chứ?”Y kéo con xà yêu, ảm đạm rời khỏi.Liễu Tông Nguyên không nhìn được rơi lệ, cảm khái nói: “Không ngờ độc của tô thuế còn nặng hơn cả rắn rết! Dị xà tuy độc, nhưng có thứ độc hơn, chính là sưu cao thuế nặng!”Hắn trở lại trong phòng, múa bút như gió, viết quyển sách lưu truyền hậu thế “Bộ Xà Giả Thuyết”.Hứa Ứng kéo con xà yêu này về nhà, ném vào trong lu lớn.

Sắc trời đã tối, y không đưa rắn tới nha môn báo cáo kết quả kịp, đành phải đợi trời sáng rồi mới đi.Hứa Ứng thổi lửa nấu cơm, ăn hết đồ ăn rồi ngủ say như chết.Con rắn lớn ra sức nhúc nhích trong lu lớn, cố gắng nối liền xương cốt bị đánh lệch, lăn qua lộn lại tới nửa đêm, chỉ nghe quan lại hung hãn lao vào trong thôn như thổ phỉ, đánh đập đốt pháp bóc, hô hào liên tục bắt thôn dân nộp tiền thuế.Hứa Ứng bị đánh thức, rời giường lấy đèn, nhìn vào trong lu, phát hiện xà yêu vẫn còn đó mới khẽ thở phào một tiếng, lúc này mới nằm xuống giường ngủ tiếp.Con rắn yêu kia lại ra sức nối xương, không biết bao lâu sau mới nối được phần xương cằm, lại nghe thấy tiếng Hứa Ứng rời giường.Xà yêu chán nản.Hứa Ứng ăn mặc chỉnh tề, lại tới bên cái lu nhìn xà yêu bên trong.

Xà yêu không nhúc nhích, thầm nghĩ: “Đợi ta nối xong phần xương ót, cắn cho hắn một cái thật nặng, tiễn hắn gặp tổ phụ và cha mẹ!”Hứa Ứng quay mặt về phía mặt trời mọc, từ từ hít thở, lặng lẽ vận chuyển Thái Nhất Đạo Dẫn Công.Trong lúc hít thở, chỉ thấy ánh mặt trời trên mặt y như theo nhịp thở dần dần sáng rực lên, thậm chí có thể thấy trong không khí có từng hạt ánh sáng nho nhỏ theo hô hấp biến mất trong cơ thể y.

Trong bụng Hứa Ứng vang lên tiếng sấm mơ hồ, ầm ầm ầm, từ trong đan điền bay lên, dần dần đi tới yết hầu, xoang mũi, sau đó tiếng sấm lại chậm rãi trầm xuống, từ từ trở lại đan điền.Chỉ trong chốc lát, thân thể Hứa Ứng đã nóng nổi, từng làn sương mù màu trắng bốc lên.Bản lĩnh của y không phải là tổ phụ hay cha dạy dỗ.Thật ra y không phải cốt nhục thân sinh của cha hắn mà là tổ phụ nhặt về..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play