Sắp tới cuối kỳ.

 

Mọi việc để nhà họ Thịnh chuyển đi cuối cùng cũng đã được thực hiện.

 

Tần Tố Tâm nhìn Thịnh Trử Ý nói: "Ý Ý, chúng ta sắp xuất phát rồi, sau khi con thi xong, chúng ta sẽ rời đi. Con đã nói với Chiêu Chiêu và những bạn khác chưa?"

 

"Vẫn chưa ạ!" Thịnh Trử Ý mấp máy môi.

 

Kể từ sự tình lần trước, cả hai đều không đề cập đến việc chuyển nhà nữa.

 

Giống như không nói ra thì chuyện này không tồn tại.

 

"Vậy con nên tạm biệt Chiêu Chiêu và bạn bè đi. Trước khi rời đi, con có muốn mời các bạn đến nhà không?" Tần Tố Tâm dịu dàng nói.

 

"Không cần ạ!" Thịnh Trử Ý từ chối.

 

Dừng một chút, anh ngẩng đầu nhìn đối phương: "Mẹ, không thể đợi đến hết kỳ nghỉ hè rồi mới chuyển đi sao?"

 

Tần Tố Tâm đau lòng nhìn con trai mình: "Mẹ biết con không nỡ rời xa Chiêu Chiêu và các bạn, mẹ và ba con cũng vậy. Nhưng công ty của ba con mới được niêm yết, lại chuyển đến địa điểm mới, có rất nhiều thứ phải làm, chạy tới chạy lui cũng không tiện. Mẹ cũng không yên tâm để ba con ở một mình ở Bắc Kinh, sẽ không có người chăm sóc ông ấy. Hơn nữa, con chuyển đến Bắc Kinh học, cũng phải làm rất nhiều thủ tục. Nếu đến đó sớm và hoàn thành mọi việc sớm một chút thì có thể an tâm sớm hơn. Mẹ định giữ lại nhà ở đây, sau này con muốn quay lại gặp Chiêu Chiêu và những người khác thì cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào."



 

"Con biết rồi!" Thịnh Trử Ý không nói tiếp, đặt đũa xuống, đứng dậy nói: “Con ăn xong rồi, con về phòng trước ạ!”

 

Nhìn bóng lưng của con trai, Tần Tố Tâm không khỏi thở dài.

 

Suy cho cùng, đây là nơi bọn họ đã sống bấy lâu nay. Không riêng gì con trai, bà cũng không nỡ rời xa nơi đây.

 

Thịnh Trử Ý trở về phòng, lấy một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận trong ngăn kéo ra, bên trong là món quà sinh nhật anh định tặng Thẩm Chiêu Chiêu năm nay. Trước đây, năm nào hai người cũng đón sinh nhật cùng nhau, nhưng năm nay, có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội tổ chức sinh nhật cùng nhau.

 

Sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc, anh lại đặt về chỗ cũ.

 

Anh nhặt cuốn sách bên cạnh lên, mở ra, nhưng không đọc được một chữ nào.

 

Thịnh Trử Ý lập tức nhìn về phía ban công, đứng dậy đi ra ngoài.

 

Đèn phòng bên cạnh vẫn sáng, lờ mờ có thể nhìn thấy ai đó.

 

Anh cứ lẳng lặng đứng ở ban công một lúc lâu, mãi đến khi đèn phòng bên cạnh tắt, anh mới quay người trở về phòng.

 

Nháy mắt đã đến cuối kỳ.



 

"Làm sao bây giờ? Tớ căng thẳng quá! Nhỡ thi không tốt, nghỉ hè năm nay tớ sẽ không được đi đâu." Còn gần hai mươi phút nữa là vào thi, Tang Dữu Dữu học một chữ cũng không vào.

 

Ban đầu cô ấy nghĩ ôn tập là để bù đắp những kiến thức còn thiếu, nhưng sau này mới biết đó chẳng qua là Nữ Oa vá trời, vá hoài vá hoài lại trở thành chim Tinh Vệ ngậm đá để lấp biển, lấp mãi lại nhận ra là Bàn Cổ khai thiên lập địa.

 

Càng đọc càng cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả.

 

Lục Tục ngồi ở ghế sau nhìn qua, nói: "Các cậu đã nghĩ ra hè này sẽ đi đâu chưa? Ba tớ nói, nếu cuối học kỳ này tớ có thể lọt vào top 10 của lớp thì ông ấy sẽ đưa tớ đi du lịch nước ngoài."

 

Tang Dữu Dữu nhìn cậu ta nói: "Cậu không cảm thấy ba cậu đang vẽ ra một cái bánh hấp dẫn vừa to vừa tròn sao?" Mặc dù bánh rất thơm nhưng chỉ nhìn thôi, không thể ăn được.

 

Lục Tục nhướng mày, nói: "Vậy nên bọn tớ đã đồng ý rồi, chỉ cần tớ có thể tăng lên mười hạng trong kỳ thi này, ông ấy sẽ đưa tớ đi du lịch trong nước."

 

Cậu ta không mơ lọt vào top 10, nhưng vẫn có thể phấn đấu một chút!

 

"Vậy cậu quyết định đi đâu?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.

 

Lục Tục nói: "Đi Bắc Kinh! Nghe nói ở đó có rất nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng để check in, còn có thể trải nghiệm sự náo nhiệt và thịnh vượng của thành phố lớn."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play