Thẩm Chiêu Chiêu hiếm khi muốn cái gì, cho dù bị ba cười nhạo, cô vẫn muốn.

 

"Ba, lần này ba tin con đi, con nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Hơn nữa, sau khi mua về, con sẽ chịu trách nhiệm tắm rửa và xúc phân cho nó. Con nhất định sẽ không làm phiền ba và mẹ đâu!"

 

"Không được!" Ba Chiêu Chiêu giữ vững lập trường, không hề d.a.o động.

 

"Con mặc kệ, nếu ba không mua cho con, con sẽ nói cho mẹ biết ba đang giấu tiền riêng." Thấy chơi bài tình cảm cũng vô dụng, Thẩm Chiêu Chiêu dứt khoát tung ra con át chủ bài của mình.

 

Con thuyền hữu nghị giữa ba và con gái nói lật là lật.

 

“Con gái à, con thực sự muốn chặt đứt tình cảm cha con nhiều năm vì một con ch.ó sao?” Ba Chiêu Chiêu tỏ ra đau lòng và thất vọng đến cực điểm.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Con không quan tâm. Giữ quỹ đen hay mua chó, ba chỉ có thể chọn một.”

 

Cái này gọi là học hỏi đối phương.

 

Đây gọi là chữa bệnh cho người khác bằng chính thuốc của mình.

 

Để bảo toàn kho bạc nhỏ, ba Chiêu Chiêu chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp: “Được rồi, con muốn nuôi thì nuôi, nhưng ba chỉ chịu trách nhiệm trả tiền cho con ch.ó đó, tiền nuôi chó sau này con tự nghĩ biện pháp. Ngoài ra, con phải tự mình nói với mẹ, đừng để mẹ biết ba đã trả tiền cho con chó.”

 

"Vâng ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu đồng ý.

 

Sáng sớm cuối tuần, hai ba con đến chợ thú cưng.

 

“Ông chủ, con ch.ó này giá bao nhiêu?” Trong số hàng trăm con chó, Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn đã thích một chú chó Pomeranian mới một tháng tuổi.

 

"Ba nghìn tám tệ."

 

Hai ba con nhìn nhau.

 

Ba Chiêu Chiêu: “Con gái à, hay là chúng ta không nuôi chó nữa nhé? Ba thấy con rùa bên cạnh cũng khá ngoan, ăn ít, còn có thể sống lâu hơn, mấy ngày không cho ăn cũng không cần lo c.h.ế.t đói."

 



Ba nghìn tám tệ một con chó, mua về nói là nhặt được trên đường cũng không ai tin.

 

Đến lúc đó, không cần cô nhóc cáo trạng, kho bạc nhỏ của ông sẽ bị lộ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ nó lại đắt đến thế, có lẽ ba cô phải tiết kiệm trong một thời gian dài mới được ba nghìn tám tệ.

 

Hai cha con tay không đi về.

 

Sau khi từ chợ thú cưng trở về, Thẩm Chiêu Chiêu liền đi sang nhà bên cạnh.

 

Vừa vào cửa, cô đã thấy Thịnh Trử Ý đang ôm một chú chó con trong tay.

 

Một người một chó, mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Chú chó này trông có vẻ đã được vài tháng tuổi, nó có bộ lông trắng như tuyết, đôi tai nhọn, chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu, còn có một đôi mắt đen ướt sũng như trân châu.

 

Trông rất giống con ch.ó lúc nãy cô thấy ở chợ thú cưng.

 

"A, Ý Ý, con ch.ó này ở đâu ra vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức chạy tới hỏi.

 

Thịnh Trử Ý: "Nhặt được."

 

"Nhặt được?"

 

Anh chắc chứ?

 

Thực sự có người nhặt được một con ch.ó giá ba nghìn tám tệ sao?

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh nhặt ở đâu thế? Em cũng muốn nhặt."

 

Trên mặt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ không được tự nhiên, giả vờ thản nhiên nói: “Em muốn nuôi à? Đúng lúc, mẹ anh đang mang thai, nuôi chó ở nhà không thích hợp, hay là anh tặng em nuôi nhé!”

 

Có chuyện tốt như vậy ư?



 

"Anh nghiêm túc chứ?"

 

"Ừm!" Thịnh Trử Ý gật đầu.

 

"Qúa tốt rồi!" Dù anh có nhặt nó ở đâu thì bây giờ nó cũng là của cô.

 

Cô vui vẻ nhận lấy chú chó con từ tay Thịnh Trử Ý, phấn khởi đáp: "Ý Ý, chúng ta đặt tên cho nó đi."

 

"Được!"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Anh tìm được con ch.ó này, hay là chúng ta gọi nó là Tiểu Ý nhé?”

 

Thịnh Trử Ý: Anh nghi ngờ cô đang mắng anh.

 

"Không được!" Anh từ chối.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh không thích à? Gọi Sở Sở thì thế nào?"

 

Trử Trử, Sở Sở! ! !

 

Sắc mặt Thịnh Trử Ý càng đen hơn.

 

“Cũng không được à?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không nghĩ ra cái tên nào hay hơn: "Gọi nó là Nhị Mao thì sao? Anh thấy đấy, lông nó không dài cũng không ngắn, gọi là Nhị Mao cũng đúng."

 

Vẻ mặt của Thịnh Trử Ý khó mà diễn tả được. Anh không ngờ sức mạnh truyền thừa lại mạnh mẽ như vậy.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: “Vẫn không hay à?”

 

Thịnh Trử Ý: "Tùy em!" Chỉ cần không trùng tên với anh là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play