Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu gặp dì cả, cô đau bụng, cái gì cũng không muốn làm.

 

Dứt khoát bò lên giường rồi nằm xuống.

 

Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Thịnh Trử Ý bưng bát đi vào, nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Ngồi dậy uống cái này đi.”

 

"Em không muốn uống!" Lúc này Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy khó chịu, nằm trên giường rên rỉ, không muốn cử động.

 

"Đây là nước đường đỏ, mẹ anh nói uống vào sẽ dễ chịu hơn." Thịnh Trử Ý nhẹ nhàng dỗ dành.

 

“Anh nấu à?” Thẩm Chiêu Chiêu nghe được là nước đường đỏ, ngạc nhiên nhìn anh.

 

"Ừm!" Thịnh Trử Ý lúng túng đáp lại.

 

“Được rồi!” Thấy đối phương đích thân chuẩn bị cho mình, Thẩm Chiêu Chiêu bất đắc dĩ bò dậy.

 

Nhưng bò được nửa đường, cô cảm giác có một luồng nhiệt trào ra giữa hai chân mình.

 

Cô sợ đến mức xanh mặt, giữ nguyên tư thế trước đó, không dám cử động.

 

Cô sợ nếu mình cử động, m.á.u sẽ càng chảy dữ dội hơn.

 

"Sao vậy?" Thịnh Trử Ý thấy mặt cô có gì đó không ổn liền hỏi.

 



"Ý Ý, em nghĩ mình sắp c.h.ế.t rồi!" Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu gặp phải chuyện này. Nghĩ đến việc mình mất nhiều m.á.u như thế, mắt cô không khỏi đỏ lên.

 

Nghe vậy, sắc mặt Thịnh Trử Ý có chút thay đổi.

 

"Không được nói bậy, em sẽ không chết." Anh nói.

 

Bởi vì nói vội nên giọng anh có vẻ hơi gay gắt.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vốn đang sợ hãi, lại nghe được giọng điệu của ann, cô càng cảm thấy uất ức hơn, móp méo môi, hốc mắt càng đỏ hơn, nói: "Em đã thảm như vậy rồi, anh còn hung dữ với em!"

 

Đây là lần đầu tiên Thịnh Trử Ý thấy cô sợ hãi như vậy. Nhìn khuôn mặt tái nhợt và dáng vẻ đẫm lệ của cô, anh không khỏi mềm lòng nói: "Anh không hung dữ!”

 

"Anh vừa hung dữ với em!" Cô gái nhỏ trừng mắt, chỉ trích anh.

 

Thịnh Trử Ý mấp máy môi: "Thực xin lỗi, anh sai rồi!" Vào thời điểm này, anh biết tranh cãi sẽ không có ý nghĩa, vậy nên dứt khoát nói xin lỗi.

 

"Được, anh đã chủ động xin lỗi, em sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh." Cô gái nhỏ miễn cưỡng hài lòng, hừ hừ nói.

 

Ỷ vào thân thể không thoải mái, cô lại làm ra vẻ tự phụ.

 

Thịnh Trử Ý không còn muốn nói nữa.

 

Anh trực tiếp đưa nước đường đỏ đến bên miệng Thẩm Chiêu Chiêu, nói: “Không muốn cử động thì đừng cử động, anh đút cho em uống.”



 

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh, lại nhìn nước đường đỏ trong tay anh. Thấy anh giúp cô nấu nước đường đỏ, còn chủ động đút cho cô uống, cô bất đắc dĩ đưa miệng mình tới.

 

Anh tự tay đút hết một bát đường đỏ.

 

"Cảm thấy thế nào? Đã khá hơn chưa?" Thịnh Trử Ý hỏi.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận cảm nhận một chút, sau khi uống nước đường đỏ xong, cô cảm thấy ấm bụng, giống như không đau đến thế.

 

"Xem ra nó thực sự có tác dụng. Em cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn Ý Ý." Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ cảm ơn anh.

 

“Đã thấy không khỏe thì hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!” Thấy cô không được khỏe, Thịnh Trử Ý cũng không nhắc đến bài tập về nhà nữa.

 

Thấy anh bưng bát chuẩn bị rời đi, Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng ngăn anh lại: "Ý Ý, em sợ, anh có thể ở lại đây với em được không?"

 

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, nói: “Biết rồi, tôi về lấy vở bài tập.”

 

"Ồ! Vậy anh về lấy nhanh đi." Thẩm Chiêu Chiêu căn dặn anh.

 

"Ừm!"

 

Thịnh Trử Ý gật đầu đáp lại, đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại với bài tập trên tay, thấy mắt cô vẫn mở, anh nói với cô: “Ngủ đi, anh không đi đâu.”

 

“Ừm!” Thẩm Chiêu Chiêu nhìn anh một cái để xác nhận anh sẽ luôn ở đó, sau đó nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play