"Trước đây anh là người như thế nào?" Thịnh Trử Ý ngước mắt lên nhìn cô hỏi.

 

"Chính là..." Thẩm Chiêu Chiêu nhất thời không nói nên lời, "Tóm lại, đáng yêu hơn anh bây giờ!"

 

Sẽ không giống như bây giờ, càng ngày càng thích trông coi cô.

 

"Được rồi, mau làm bài tập đi!" Xem ra cô không trả lời được, Thịnh Trử Ý quay mặt đi.

 

Không hỏi thêm câu nào nữa.

 

Tần Tố Tâm đặc biệt mua một chiếc bàn đôi để hai bạn nhỏ có thể cùng nhau làm bài tập về nhà.

 

Mỗi người một nửa, không sợ chật chỗ.

 

Thẩm Chiêu Chiêu mở bài tập ra, viết được mấy chữ thì mí trên và mí dưới bắt đầu đánh nhau

 

Cô cảm thấy mình bị bệnh.

 

Căn bệnh vừa đặt bút làm bài tập về nhà là muốn đi ngủ ngay.

 

Thường được gọi là hội chứng dị ứng bài tập về nhà.

 

Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa một lúc rồi bỏ cuộc.

 

Khi Thịnh Trử Ý làm bài tập xong, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nhóc đang nằm trên bàn ngủ ngon lành, nước dãi chảy ra trên bàn.

 

"Thẩm Chiêu Chiêu, buồn ngủ thì quay về ngủ đi." Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nói.

 



"Ò!" Thẩm Chiêu Chiêu bình đánh thức, ngơ ngác đứng dậy.

 

Nhưng thay vì trở về nhà, cô lại đi thẳng về phía giường của Thịnh Trử Ý rồi nói: “Em không làm nổi nữa, buồn ngủ quá, lại lười đi bộ, em nằm một lát nhé."

 

"Về nhà rồi..." ngủ!

 

Thịnh Trử Ý còn chưa nói hết câu đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu nhắm mắt ngã xuống giường, còn dụi dụi vào chăn, cuối cùng cũng tìm được tư thế thoải mái để gặp Chu Công.

 

"Thẩm Chiêu Chiêu, trở về phòng em mà ngủ đi." Thịnh Trử Ý cau mày gọi cô.

 

"Đừng quấy rầy em!” Thẩm Chiêu Chiêu vừa lẩm bẩm vừa kéo chăn sang để che đầu.

 

Thịnh Trử Ý:...

 

Thịnh Trử Ý đành phải mặc kệ cô, anh nhìn cô một lúc rồi quay lại bàn học.

 

Vốn nghĩ để cô ngủ một lát rồi đánh thức cô dậy.

 

Kết quả là cô nhóc ngủ quá say, gọi thế nào cũng không dậy được.

 

Tần Tố Tâm ngủ đến mười một rưỡi thì đứng dậy uống nước, nhìn thấy con trai ôm chăn đi ra khỏi phòng, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

Thịnh Trử Ý nói: "Chiêu Chiêu ngủ ở phòng con, con vào phòng khách ngủ.”

 

"À! Vậy con đi đi." Tần Tố Tâm nói xong liền đi vào phòng bếp, không cảm thấy cô nhóc kia ngủ trong phòng anh là có gì đó không đúng.

 

Hai đứa trẻ vừa bước vào cấp hai thì có thể có chuyện gì?

 

Ngày hôm sau Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh dậy, phát hiện mình đang ngủ trên giường Thịnh Trử Ý, vẫn còn có chút mơ hồ.



 

Khi ra khỏi phòng với đôi mắt nhập nhèm, cô thấy dì Tố Tâm và gia đình đã thức dậy.

 

Bà mỉm cười chào hỏi: "Chiêu Chiêu, con tỉnh rồi à?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt, có chút xấu hổ đi tới, vừa chào mọi người vừa giải thích: "Chào buổi sáng chú Thịnh, chào buổi sáng dì Tố Tâm. Tối qua con làm bài tập mệt quá, vô tình ngủ quên trong phòng Ý Ý."

 

"Không sao, dì Tố Tâm còn mong ngày nào con cũng ở trong nhà dì cơ." Tần Tố Tâm mỉm cười, "Có đói không? Mau qua ăn sáng đi!"

 

Hôm nay Tần Tố Tâm phải đi khám thai, vừa ăn sáng xong, Thịnh Yến Thành liền đi ra ngoài với bà.

 

Ở nhà chỉ còn lại Thẩm Chiêu Chiêu và Thịnh Trử Ý.

 

Đang ăn sáng, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn đối diện Thịnh Trử Ý nói: “Tối hôm qua em ngủ quên trong phòng anh, sao anh không đánh thức em dậy?”

 

Thịnh Trử Ý liếc cô.

 

Làm sao anh có thể không gọi? Chỉ là có người nào đó ngủ như heo, anh gọi cỡ nào cũng không thể tỉnh dậy.

 

"Ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì làm bài tập về nhà đi." Thịnh Trử Ý nói với cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nghe đến từ bài tập về nhà liền đau đầu: "Sao lại phải làm bài tập nữa? Chu Bái Bì còn không tàn nhẫn như anh đâu!"

 

Thịnh Trử Ý lạnh lùng nhắc nhở: “Tối hôm qua em làm được ba câu hỏi, em cảm thấy thế nào?”

 

Nghe vậy, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi ngượng ngùng, vẻ mặt ngây thơ bất đắc dĩ: "Cái này cũng không thể trách em được. Mỗi lần em học, thời gian trôi qua rất chậm, giống như đã dừng lại. Em còn tưởng em học được hai tiếng rồi, nhưng nhìn đồng hồ mới biết chỉ trôi qua năm phút, em đang nghĩ, nếu em tiếp tục liều mạng học tập, em có thể sẽ trường sinh bất lão."

 

Ngụy biện là giỏi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play