Thịnh Trử Ý nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đối diện mình thì giật mình, không ngờ các cô lại đột ngột quay trở lại.

 

Nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường.

 

Anh cúi đầu, tiếp tục lật xiên thịt nướng trên tay.

 

Nhưng đôi môi hơi mím lại đã tiết lộ một chút tâm tư của chàng trai.

 

"Chiêu Chiêu, cậu ăn cái gì, tớ lấy cho cậu nhé?" Tang Dữu Dữu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, thấy vẻ mặt của cô vẫn như thường, dường như không bị cuộc trò chuyện giữa hai người làm ảnh hưởng.

 

Bây giờ cô ấy tin, hai người họ thực sự chỉ là thanh mai trúc mã.

 

Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: "Tớ vừa mới ăn nhiều, đã no rồi, các cậu ăn đi!"

 

"Được rồi!" Tang Dữu Dữu không để ý đến cô nữa, chạy đi lấy một đống đồ ăn.

 

Sau khi ăn hết món này đến món khác, Lục Tục và Tang Dữu Dữu muốn nướng thử một lần.

 

Thịnh Trử Ý nhường chỗ cho họ, để họ tự mình phát huy.

 

Sau khi rời khỏi bếp nướng, Thịnh Trử Ý nhìn quanh, rất nhanh đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu và Hứa Tư Ngôn đang ngồi dưới lều vải, cùng nhau chơi game trên điện thoại

 

"Lên lên lên... Bụi cỏ đối diện có người... Mau, tránh ra, tung chiêu..." Dù cách xa nhưng vẫn có thể nghe được giọng nói lớn của Thẩm Chiêu Chiêu.

 

"Ối, sắp thua rồi, để tớ." Thấy tình thế cấp bách, Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp đoạt điện thoại từ trong tay Hứa Tư Ngôn, tự mình ra tay.



 

Suốt quá trình, Hứa Tư Ngôn ngoan ngoãn nghe lời cô.

 

Ngay cả khi Thẩm Chiêu Chiêu đoạt lấy điện thoại của cậu, cậu cũng chỉ cười cười.

 

"A, thắng rồi!" Một lát sau, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ trả lại điện thoại cho Hứa Tư Ngôn, nói: "Cậu luyện tập lại đi, tớ đi lấy chút gì uống."

 

Cô vừa đứng dậy đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý: "A, Ý Ý, anh nướng xong rồi à?” Thẩm Chiêu Chiêu chạy về phía anh.

 

Thịnh Trử Ý nhìn cô, sau đó nhìn về phía Hứa Tư Ngôn nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, em còn nhỏ, bây giờ nên tập trung vào việc học, đừng nghĩ đến chuyện khác."

 

"Em biết rồi! Em chỉ chơi một lúc thôi." Thẩm Chiêu Chiêu tưởng anh đang nói về trò chơi.

 

Thịnh Trử Ý biết cô không hiểu ý mình, nhưng anh cũng không buồn giải thích.

 

Cái gì cũng không hiểu, cũng khá tốt!

 

Sau khi nướng xong, Lục Tục lấy ra một bộ bài trong túi, hỏi mọi người: "Chúng ta chơi bài đi!"

 

"Được được!" Tang Dữu Dữu lập tức gật đầu đồng ý.

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Ừm... Tớ không biết!"

 

Tang Dữu Dữu: "Không sao, bọn tớ có thể dạy cậu. Cái này rất đơn giản, chúng ta chơi mấy ván là biết thôi."

 



"Ý Ý, anh có biết chơi không?" Thẩm Chiêu Chiêu quay sang hỏi Thịnh Trử Ý.

 

Thịnh Trử Ý: "Anh chưa từng chơi, nhưng chắc là không khó đâu."

 

Tang Dữu Dữu gật đầu: “Đúng vậy, không khó chút nào.” Sau đó cô ấy giải thích ngắn gọn quy tắc cho Thẩm Chiêu Chiêu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu nhớ kỹ, nhưng vẫn không hiểu lắm.

 

"Không sao, cậu có thể xem bọn tớ chơi trước." Tang Dữu Dữu nói xong, cô ấy lại hỏi Hứa Tư Ngôn.

 

"Tớ cũng không giỏi trò này lắm." Hứa Tư Ngôn ngượng ngùng nói.

 

Tang Dữu Dữu nói: “Không sao đâu, chúng ta ai cũng không chơi giỏi mà.” Sau đó cô ấy thúc giục mọi người: “Chúng ta mau bắt đầu chơi thôi. Người thua sẽ bị dán giấy."

 

Thẩm Chiêu Chiêu vốn ở một bên nhìn, nhưng sau khi xem mấy lần, cô cảm thấy mình đã biết chơi, nóng lòng muốn chơi thử.

 

Hứa Tư Ngôn nhường lại vị trí của mình cho cô.

 

Thẩm Chiêu Chiêu vừa vào đã thua mấy trận liên tiếp, là điển hình của người vừa chơi kém lại thích chơi.

 

Nhưng cũng may, cô nhanh chóng hiểu ra, nói một cách thẳng thắn thì đó là may mắn và trí nhớ.

 

Mấy người chơi đến chạng vạng tối.

 

Trên mặt mọi người đều dán đầy tờ giấy, chỉ có khuôn mặt của Thịnh Trử Ý là sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play