Sau khi hai người rời đi, Thịnh Trử Ý nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Xin lỗi.”

 

Phiền phức lần này là do anh mà ra.

 

“Anh đang xin lỗi thay họ à?” Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.

 

"Không phải, anh không xin lỗi thay họ, lẽ ra hôm qua anh không nên mắng em trước mặt nhiều người như vậy. Anh xin lỗi!"

 

"Anh biết thì tốt, em đây rộng lượng, sẽ không so đo với anh.” Sau một đêm, cơn tức giận của Thẩm Chiêu Chiêu gần như đã tiêu tan.

 

Lại nghe được đối phương đích thân xin lỗi, tất cả tức giận còn lại đều tiêu tan.

 

Cô nhìn người trước mặt, nghĩ đến suy đoán ngày hôm qua của mình, không khỏi hỏi: "Thịnh Trử Ý, có phải anh có người mình thích rồi đúng không?"

 

Thịnh Trử Ý sửng sốt một chút, vô thức ngước mắt nhìn cô, nhưng không lập tức phủ nhận.

 

"Em biết mà."

 

Thẩm Chiêu Chiêu thấy vậy, coi như anh đã đồng ý, vội vàng hỏi: "Là ai? Em có biết người đó không?"

 

Thịnh Trử Ý ngơ ngác một lát, nhanh chóng khôi phục lại thái độ lạnh lùng thường ngày, thản nhiên nhìn cô nói: "Không có, em nghĩ nhiều rồi!"

 



"Nhất định anh có, anh nói cho em biết đi, em hứa sẽ không nói cho người khác!" Thẩm Chiêu Chiêu không tin, tên này chắc chắn không nói thật.

 

"Anh nói không có là không có, tin hay không tùy em!" Thịnh Trử Ý trực tiếp xoay người, không thèm để ý tới cô nữa.

 

“Anh thật sự không muốn nói cho em biết sao?” Thẩm Chiêu Chiêu đuổi theo, không từ bỏ ý định.

 

Thấy anh không chịu nói gì, cô trực tiếp uy h.i.ế.p anh: "Hừ, nếu anh không nói cho em biết, khi về em sẽ mách dì Tố Tâm là anh yêu sớm.”

 

Thịnh Trử Ý không nhìn cô một cái: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn mách ba mẹ? Trẻ con thật đấy!"

 

"Hân hạnh!"

 

Nhắc mới nhớ, hôm qua người nào đó uy h.i.ế.p cô không được yêu sớm, nếu không sẽ nói cho ba mẹ cô biết.

 

Đều giống nhau cả thôi!

 

"Thịnh Trử Ý," Thẩm Chiêu Chiêu gọi thẳng tên anh, "Nếu như anh có người thích rồi, sau này anh sẽ phải cách xa em sao?"

 

Nghĩ đến thái độ của anh trên sân bóng hôm qua, nghĩ đến việc anh sẽ đối xử với người khác tốt hơn mình, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy chua xót.

 

Thịnh Trử Ý không biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì: "Anh đã nói với em rồi, bớt suy nghĩ lung tung mà tập trung vào việc học nhiều hơn đi.”

 

Thấy anh không chịu thừa nhận, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không tiếp tục hỏi thêm.



 

Dù sao bây giờ anh không nói ra, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết.

 

Khi hai người trở lại lớp, Tang Dữu Dữu lập tức đi tới hỏi: "Chiêu Chiêu, cậu không sao chứ? Giáo viên bộ phận an ninh tìm cậu làm gì?"

 

Hứa Tư Ngôn ở bên cạnh cũng quay đầu nhìn cô.

 

“Không có gì,” Thẩm Chiêu Chiêu nói, "Tối qua có người chơi khăm, làm lốp xe của tớ xì hơi, tớ đến gặp giáo viên bộ phận an ninh và nhờ thầy ấy giúp điều tra xem ai đã làm việc đó."

 

"Cái gì? Ai chơi ác như vậy?" Tang Dữu Dữu kinh hãi: "Trường chúng ta còn có người như vậy sao? Hiện tại đã tìm được chưa?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

 

Tang Dữu Dữu: “Trường học có nói định giải quyết thế nào không?”

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ thấy ý của nhà trường là muốn chuyện lớn hoá nhỏ."

 

Tang Dữu Dữu nghe vậy cau mày, bênh vực cô: "Tại sao trường học lại như thế chứ? Cậu sẽ không đồng ý và bỏ qua, phải không?"

 

“Không.” Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Tớ yêu cầu bọn họ công khai xin lỗi!”

 

"Cậu làm không sai, thật sự không nên bỏ qua dễ như vậy." Tang Dữu Dữu nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: "Nếu hỏi tớ, chỉ yêu cầu bọn họ xin lỗi thì cũng quá dễ dàng cho họ rồi. Hành vi xấu như vậy nên bị thông báo phê bình trước toàn trường, ghi lại xử phạt mới đáng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play