Từ nhỏ đến lớn, khi tức giận, cô sẽ túm lấy phần thịt mềm bên hông anh, véo thật mạnh.
Dù đã xa nhau hai năm nhưng một số thói quen vẫn không thay đổi.
Ngược lại, hai năm không gặp, thịt bên hông của anh đã trở nên săn chắc hơn rất nhiều, ngay cả khi Thẩm Chiêu Chiêu véo mạnh, nó cũng không hề lay chuyển.
(ω)
Điều này thật đáng xấu hổ!
Tay nhỏ mềm mại véo thịt bên hông, Thịnh Trử Ý đột nhiên hít một hơi, giọng nói trở nên khàn khàn: "Thẩm Chiêu Chiêu, buông ra!"
Lý trí của Thẩm Chiêu Chiêu quay lại, nhận ra mình đang ở bên ngoài, cô chột dạ thu tay lại, làm mặt lạnh lùng rồi bỏ chạy.
Thịnh Trử Ý sờ hông mình, nhìn về hướng cô gái đang chạy trối chết, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Ra khỏi căng tin.
Anh phát hiện cô gái vẫn chưa đi xa, trốn ở trong góc, đang lén lút vẫy tay với anh.
"Có chuyện gì vậy?" Thịnh Trử Ý bước tới.
"Vừa rồi em quên hỏi anh, tại sao anh lại cố tình vạch trần mối quan hệ của chúng ta?" Thẩm Chiêu Chiêu vốn đã rời đi, nhưng đi được nửa đường thì cô lại không hiểu tại sao người này lại làm như vậy, đành phải quay lại đây.
Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, nói: "Phiền phức!"
"?"
Cái quái gì vậy?
Thẩm Chiêu Chiêu trừng mắt, sau đó mới phản ứng: "Em nghe nói hôm nay lại có người viết thư tình cho anh, anh đang muốn lấy em làm lá chắn à?"
"Ừ!" Thịnh Trử Ý im lặng rồi thừa nhận!
Ý của anh là, giả vờ không biết nhau ở trường, giấu diếm quan hệ của hai người sẽ gặp rắc rối.
Nhưng cô nghĩ, cứ để mọi chuyện như vậy đi!
Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng nói: "Anh biết mình nổi tiếng như thế nào trong lớp đúng không?" Cũng may hôm nay cô thông minh, kịp thời tìm cớ lừa gạt mấy người kia, nếu không thì cô sẽ bị cho no đòn ở góc nào đó rồi.
"À phải rồi, em nghe nói trong lớp có một cô gái tên Diệp Vi An thích anh? Nghe nói cậu ấy rất giỏi, xinh đẹp, còn có thể chơi violin?"
Thịnh Trử Ý: "Anh không biết."
"Sao anh có thể không biết, không phải hai người học cùng lớp sao?" Thẩm Chiêu Chiêu không tin.
Trường Cửu Trung chia lớp vào học kỳ II năm lớp 10. Nói cách khác, hai người đã là bạn cùng lớp ít nhất nửa năm.
Chẳng lẽ anh ngại nên không dám thừa nhận?
Thịnh Trử Ý: "Không để ý."
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Nghĩ đến tính tình của người này, ngoại trừ việc học ra, anh sẽ không quan tâm đến chuyện khác.
Không hiểu sao, cô lại đồng cảm với những nữ sinh thích anh.
Đặc biệt là cô gái tên Diệp Vi An, nếu biết người mình thích lại không biết mình là ai, chắc chắn sẽ tức c.h.ế.t mất.
"Em mặc kệ, hôm nay anh suýt biến em thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ sinh trong lớp, anh phải đền bù cho em."
Thịnh Trử Ý: "Cơm trưa hôm nay anh mời!"
Thẩm Chiêu Chiêu lập tức vui vẻ: "Vậy em phải thêm một cái đùi gà mới được."
"Được!"
"Bọn em cũng muốn thêm đùi gà nữa!"
Vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, nhìn thấy hai bóng người xuất hiện bên cạnh mình.
Là Chu Hoài Vũ và Cố Thừa Châu.
"Tớ vừa nói anh Ý có chuyện gì đó bất thường, thật sự bắt được này!"
"Để tớ xem, anh ấy đang bí mật trốn ở đây để hẹn hò với ai?"
Thẩm Chiêu Chiêu thò đầu ra chào hai người: "Xin chào!"
"Hả? Đây không phải là cô gái mới chuyển trường sao?" Chu Hoài Vũ nhìn cô rồi lại nhìn Thịnh Trử Ý, "Hai người thân nhau nhanh thế... à không, yêu nhau nhanh thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT