Cứ nghĩ đến việc phu nhân Thư Nhiễm và đồng chí Thẩm Mặc lại đầu tư cho mình nhiều tiền như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức cảm thấy áp lực nặng nề.

 

Nằm xuống cũng không dễ chịu chút nào!

 

Có nhiều tiền như vậy, ít nhất cô cũng phải thi đậu một trường đại học tốt, nếu không, e là không đủ để thu hồi vốn.

 

Không thể buông lỏng, không thể lơ là.

 

Thẩm Chiêu Chiêu mở điện thoại, đăng một dòng cap đau lòng lên vòng bạn bè: Chia tay đi, điện thoại! Chia tay đi, máy tính! Chia tay đi, Wifi! Chia tay đi, TV! Chia tay đi, điều hòa! Tôi muốn gả cho trường học! ! !

 

Phía dưới nhanh chóng xuất hiện một loạt bình luận.

 

Tang Dữu Dữu: Trước khi kết hôn, cậu có nhiều lốp dự phòng thật đấy!

 

Lục Tục: Tra nữ!

 

Hứa Tư Ngôn: Cố lên! Hẹn gặp lại ở trường đại học!

 

Thịnh Trử Ý cũng nhìn thấy bài đăng WeChat của cô, nụ cười trên môi còn chưa nở ra, ánh mắt anh đã dán chặt vào bình luận của Hứa Tư Ngôn.



 

Môi mỏng hơi mím lại, một lúc sau mới ngẩng đầu nói với Thẩm Chiêu Chiêu: "Sau này em định thi vào trường đại học nào?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh hỏi như vậy sẽ khiến em cảm thấy đại học giống như bắp cải nằm đó để em lựa chọn." Thực tế, cô không thể với tới bất kỳ trường nào.

 

Những thứ như đại học, chẳng phải nên dựa trên điểm số sao? Đủ điểm vào trường nào thì chọn vào trường đó?

 

Thịnh Trử Ý: "Em không có trường đại học lý tưởng sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

 

Thẩm Chiêu Chiêu thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.

 

Thịnh Trử Ý: "Vậy thì thi vào Đại học Bắc Kinh nhé!"

 

"Anh nói cái gì?" Thẩm Chiêu Chiêu nghi ngờ tên này b.ắ.n tên không trúng đích.

 

Thịnh Trử Ý: "Anh đã xem điểm của em rồi. Khoa học tự nhiên khá tốt, nhưng các môn xã hội thì hơi kém một chút."



 

Không phải là hơi kém một chút, rõ ràng là chênh lệch rất nhiều điểm.

 

Thịnh Trử Ý nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Với điểm số hiện tại của em, đi theo con đường chính quy có thể không khả thi. Tuy nhiên, em có năng khiếu thi Olympic Toán, đi theo con đường thi đấu thì vẫn có hy vọng. Trường Cửu Trung có giáo viên hướng dẫn chuyên về thi đấu, hàng năm đều thành lập một đội thi đấu riêng, họ có kinh nghiệm giảng dạy và kinh nghiệm làm bài thi phong phú, đồng thời họ cũng có những khả năng nhất định trong việc nghiên cứu và nắm vững các kỹ năng thi đấu. Chỉ cần em chăm chỉ học cùng họ, trong vòng hai năm, nhất định em sẽ có thành tích."

 

Có phải anh đánh giá cô quá cao không?

 

Thẩm Chiêu Chiêu: "Em nghĩ không nhất thiết phải thi vào Đại học Bắc Kinh, vào một trường đại học ít tên tuổi hơn cũng được." Không cần phải đặt mục tiêu cao như vậy ngay từ đầu!

 

Cô vẫn đang nghĩ đến việc học tập chăm chỉ để lấy tấm bằng đại học, nhưng anh lại trực tiếp đặt mục tiêu lên mức cao nhất.

 

Có phải trong mắt những người học giỏi, chỉ có Đại học Bắc Kinh là trường đại học duy nhất?

 

"Đương nhiên là không thể." Thịnh Trử Ý thẳng thắn nói: "Làm người phải có ước mơ."

 

Nếu không thì khác gì cá ướp muối?

 

Thẩm Chiêu Chiêu thầm bổ sung nửa câu sau trong lòng.

 

Nhưng suốt mười sáu năm qua, cô chỉ suy nghĩ làm thế nào để trở thành một con cá ướp muối, đột nhiên bây giờ bảo cô thi Đại học Bắc Kinh, e rằng đây không phải ước mơ mà là nằm mơ.

 

Còn là nằm mơ giữa ban ngày.

 

"Chưa thử thì làm sao biết không được?" Thịnh Trử Ý nhìn cô nói.

 

"Đây không phải là vấn đề thử hay không thử." Nó là chuyện không thể thực hiện được.

 

"Ít nhất thì em đã cố gắng, cho dù không thi đậu, em cũng sẽ không hối tiếc, phải không?"

 

"Nói thì nói như thế, nhưng..."

 

Thịnh Trử Ý ngắt lời cô: "Không có nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ em thật sự muốn tiền của dì Thư và chú Thẩm đều đổ xuống sông xuống biển ư?"

 

"Em... tất nhiên là em không muốn!"

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải vào Đại học Bắc Kinh, cô có thể chọn một ngôi trường phù hợp hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play