"Tự vệ hay không không phải là quyết định của cháu, cũng không phải quyết định của tôi, phải căn cứ vào tình hình thực tế tại hiện trường và quy định của pháp luật để đánh giá." Đồng chí cảnh sát nói đến đây thì nhìn từng người một: "Mà các cháu cũng tham gia vào cuộc ẩu đả, gây hấn gây chuyện. Đi, mau gọi điện cho ba mẹ các cháu, bảo họ đến đây."

 

Vừa nghe tin mình phải gọi phụ huynh, Tang Dữu Dữu vội vàng nói: "Chú cảnh sát, chú hãy tin bọn cháu! Chúng cháu đều là học sinh của trường Nhất Trung, lần này là thừa dịp nghỉ lễ nên đi chơi, thực sự không cùng nhóm với họ."

 

"Đúng vậy, chú cảnh sát, chúng cháu đều là học sinh ngoan, chuyện này thật sự không liên quan gì đến chúng cháu, cùng lắm chúng cháu chỉ là quần chúng ăn dưa mà thôi." Lục Tục cũng vội vàng nói.

 

Khi cảnh sát nghe đến từ "trường Nhất Trung", không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn kỹ và nói: "Các cháu là học sinh của trường Nhất Trung trọng điểm sao?"

 

"Vâng vâng!"

 

Tang Dữu Dữu gật đầu như giã tỏi: "Chú cảnh sát, bốn người chúng cháu thật sự không biết bọn họ, bọn họ đột nhiên chặn đường bọn cháu, uy h.i.ế.p bọn cháu giúp đỡ. Chúng cháu không còn cách nào khác, đành phải ở lại cùng bọn họ. Mà lúc bọn họ đánh nhau, chúng cháu đã chui rúc vào một góc, hai người kia đột nhiên lao về phía chúng cháu nên chúng cháu buộc phải tự vệ, vô tình làm họ bị thương. Nếu chú không tin cháu, chú có thể đi điều tra!

 

"Được rồi, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng vẫn phải mời ba mẹ các cháu tới."

 

Thấy không thể trốn được, bốn người liền gọi điện cho ba mẹ.

 

Ngoại trừ bốn người bọn họ, người của Triệu Tự đều chưa đủ tuổi vị thành niên, cũng phải gọi điện cho ba mẹ.

 

Nhận được cuộc gọi, ba Chiêu Chiêu đã vội chạy tới ngay.



 

"Con gái à! Lần trước con bị nhà trường gọi phụ huynh, sao bây giờ lại được thăng cấp, gọi đến đồn cảnh sát thế này?"

 

"Ba, lần này ba thật sự không trách con được!"

 

"Đồng chí cảnh sát, đồng chí nghe rồi chứ. Con gái tôi nói không trách con bé được."

 

Cảnh sát: ...

 

"Anh à, mỗi đứa trẻ được đưa tới đây đều không thừa nhận mình có lỗi."

 

Ba Chiêu Chiêu: "Tôi biết con gái tôi. Nếu nó nói không trách nó được thì chắc chắn nó không có lỗi." Từ nhỏ đến lớn, số lần cô nhóc này bị gọi phụ huynh đếm trên mười đầu ngón tay cũng không xuể, nếu là lỗi của cô thì cô sẽ nhận.

 

Chủ yếu là bởi vì cô quá lười đi tìm lý do cho chính mình.

 

Cảnh sát: "Tôi biết cha mẹ nào cũng sẽ không tin con mình làm chuyện xấu, nhưng con gái anh đã tham gia đánh nhau, chúng tôi đã nhìn thấy tại hiện trường."

 

Ba Chiêu Chiêu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Con gái à, con nói cho ba biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu tóm tắt cho ba Chiêu Chiêu.



 

"Cái gì, thằng ranh con nào dám chặn con ở cổng trường? Nó ở đâu? Nó ở chỗ nào? Xem ba xử lý nó thế nào." Ba Chiêu Chiêu xắn tay áo đi tìm người.

 

Cảnh sát ở một bên đen mặt nhắc nhở: "Anh à, đây là đồn cảnh sát, anh tới đây là để bảo lãnh con mình ra ngoài, không phải đến để gây chuyện."

 

"Con gái tôi bị bắt nạt. Thay vì tính sổ người bắt nạt con bé, anh lại bắt con gái tôi?" Ba Chiêu Chiêu tức giận nói.

 

Cảnh sát đau đầu nói: "Anh à, hiện tại con gái của anh đã đánh sứt trán người khác!" Quả nhiên, thời buổi này có con hư thì có cha mẹ hư.

 

Sắc mặt ba Chiêu Chiêu cứng ngắc, quay đầu nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Con gái à, việc này thật sự là con làm sao?"

 

Thẩm Chiêu Chiêu có chút chột dạ gật đầu: "Con chỉ lỡ tay thôi."

 

Giây tiếp theo, ba Chiêu Chiêu nói: "Tốt lắm, chúng ta không gây rắc rối, không sợ phiền toái. Lần sau có người dám ức h.i.ế.p con thì cứ đánh họ thật mạnh. Nếu có chuyện gì, ba sẽ đấu tranh vì con."

 

"Anh à!" Sắc mặt người cảnh sát càng đen hơn!

 

Không thể làm công việc này nữa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play