Nghĩ tới việc sau này Thẩm Chiêu Chiêu sẽ chơi cùng những bạn nhỏ khác mà không chơi cùng mình, bạn nhỏ Thịnh Trử Ý không khỏi nhăn mặt, miệng cũng mím chặt.
Thật ra Thẩm Chiêu Chiêu chỉ ồn ào một chút xíu, cũng không đến mức khó chịu.
Một lúc sau, cậu bé lúng túng nói: "Xin lỗi mẹ, con sai rồi!"
"Sai chỗ nào?" Tần Tố Tâm hỏi.
Thịnh Trử Ý cúi đầu nói: "Con không nên cố ý cáo trạng với dì Nhiễm."
Bà biết oắt con cố ý làm vậy.
"Con biết sai là tốt rồi, sau này đừng tái phạm nữa, được rồi, đi chơi với Chiêu Chiêu đi! Vừa rồi con bé bị dọa sợ, nhớ an ủi em thật tốt nhé."
Tần Tố Tâm trên mặt bình tĩnh, nhưng thực sự trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa trời.
Oắt con, bà đây đã ăn gạo nhiều hơn con hơn hai năm năm, còn không thể nhìn thấu con sao.
Buổi tối, Tần Tố Tâm giúp hai bạn nhỏ tắm rửa rồi ôm hai bé lên giường ngủ.
Thịnh Trử Ý bày tỏ sự phản đối.
Nhưng phản đối vô hiệu.
Cuối cùng, nửa giường của cậu bị chia cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu như đã quen thuộc, leo lên trên giường trước, vỗ vỗ vào chiếc gối bên cạnh, dùng giọng điệu trưởng thành nói với anh: "Ý Ý mau tới đây, em sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, dỗ anh đi ngủ."
Câu chuyện Thẩm Chiêu Chiêu kể rất lộn xộn, đang ở giữa câu chuyện thì chính cô lại ngủ trước.
Cô nằm ngửa, ngủ gác chân lên trời, thậm chí còn ngáy khò khò.
Thịnh Trử Ý nhíu mày, ghét bỏ cầm chăn của mình đắp kín cho cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Sáng hôm sau, Tần Tố Tâm đến gọi hai bạn nhỏ dậy, nhìn thấy hai bạn nhỏ đang ngủ ngon lành, đầu chạm vào nhau.
Thẩm Chiêu Chiêu đặt tay nhỏ của mình lên mặt Thịnh Trử Ý, chân nhỏ của Thịnh Trử Ý đặt lên cái bụng mũm mĩm của Thẩm Chiêu Chiêu.
Lâu lắm rồi mới thấy hai đứa nhỏ ngủ đáng yêu như vậy.
Tần Tố Tâm nhịn không được, nhấc điện thoại lên chụp ảnh hai người.
Tiếng chụp ảnh đã đánh thức Thịnh Trử Ý, cậu bé dụi dụi mắt, ngồi dậy nói: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
"Không có gì, dậy đi nhà trẻ thôi." Tần Tố Tâm vội vàng cất điện thoại, quyết định cho hai bạn nhỏ xem những bức ảnh này khi chúng lớn hơn.
Tần Tố Tâm đang suy nghĩ xa hơn, thậm chí bà còn nghĩ đến việc tung ảnh ra trong lễ cưới sau này của hai bé.
Thịnh Trử Ý không biết mình bị chụp ảnh, liếc nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đang ngủ như heo con bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ đánh thức cô dậy, nói: "Dậy đi, nước miếng của em làm bẩn gối anh rồi."
"Ưm?"
Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức, vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý ở trước mặt, cô không khỏi cười toe toét, dang rộng đôi tay ngắn ngủn ra ôm lấy cổ cậu, "chụt" một cái lên mặt cậu, giọng nói ngọt ngào nói: "Ý Ý, chào buổi sáng!"
Thịnh Trử Ý sờ khuôn mặt nhỏ của mình, đẩy cô ra, chán ghét nói: "Không được hôn anh, nước miếng của em dính đầy mặt anh rồi!"
Tần Tố Tâm ở một bên nhìn, không khỏi cười như được mùa.
Mặc dù Thẩm Chiêu Chiêu bị ghét bỏ nhưng cô cũng không tức giận, vui vẻ đứng dậy chạy về phía Tần Tố Tâm, ôm cổ bà, lặp lại hành động vừa rồi: "Dì Tố Tâm, chào buổi sáng!"
"Tiểu Chiêu Nhi, chào buổi sáng!" Tần Tố Tâm ôm cô xuống giường, sờ đầu cô nói: "Đi đánh răng rửa mặt với Ý Ý đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng."
"Ý Ý, chúng ta đi nhanh thôi!" Thẩm Chiêu Chiêu xoay người, chủ động dắt tay Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý mặc dù ngoài miệng nói không thích, nhưng cậu vẫn chủ động dời chiếc ghế nhỏ, từ trong tủ lấy bàn chải đánh răng mới của mình ra, bóp kem đánh răng đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Hai bạn nhỏ đứng cạnh nhau, mặc đồ ngủ giống nhau, trên tay cầm bàn chải đánh răng giống nhau, cảnh tượng hai đứa đánh răng cùng nhau cực kỳ đáng yêu.
Trong suốt quá trình, Tần Tố Tâm tràn ngập cảm xúc, bà lại lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT