Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ trói lại mang về Tĩnh Thất, trên đường đi bất kể hắn làm nũng van xin thế nào, Lam Vong Cơ vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hắn không thể xác định được Lam Trạm rốt cuộc bị làm sao, đặc biệt là biết được Lam Trạm lúc này đang say, thì càng không thể làm gì được.
Tâm tư của Lam Vong Cơ rất đơn giản, Ngụy Vô Tiện thân thể không tốt còn không chịu dưỡng bệnh, huynh trưởng nhất định là vì chuyện này mới mang người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, huynh trưởng làm rất đúng, nhưng Ngụy Anh bướng như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách trốn thoát, Lam Vong Cơ cảm thấy vẫn là trông coi sát bên cạnh hắn sẽ an toàn hơn.
"Lam Trạm? Lam Trạm! Ngươi nới lỏng dây thừng một chút đi mà! Trói làm ta đau!"
Ngụy Vô Tiện thấy không thể thuyết phục Lam Vong Cơ, dứt khoát không cần mặt mũi mà bắt đầu làm nũng. Đương nhiên Lam Vong Cơ rất chịu chiêu này. Tuy nhiên chẳng mấy chốc Ngụy Vô Tiện phát hiện ra hắn càng không thể chịu nổi một chiêu của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ đặt người lên giường, cũng không lập tức cởi dây thừng, mà là kéo một sợi mạt ngạch thi triển thuật pháp, rồi trói tay y với tay Nguỵ Vô Tiện chung với nhau, sau đó mới cởi dây thừng ra, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn chổ hắn bị trói. Miệng còn nói:
“Nguỵ Anh, còn đau không?”
Ngụy Vô Tiện không khỏi mắng thầm một tiếng, bàn tay mang linh lực thỉnh thoảng phủ lên cánh tay, sau lưng hắn, sau đó gương mặt kia của Lam Vong Cơ đôi lúc lại lắc lư ở trước mặt, lực chú ý của hắn không tránh khỏi tập trung lên cái miệng của Lam Vong Cơ. Mẹ kiếp, sắc đẹp hại người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play