Lam Vong Cơ hỏi gì đáp nấy: “Không biết, tối hôm qua huynh trưởng đưa ngươi tới đây, ngươi đã hôn mê. Nếu không, chờ huynh trưởng thức dậy, ngươi và ta cùng đi hỏi huynh ấy.”
Ngụy Vô Tiện không quan tâm lắm gật đầu đồng ý, lúc này tâm tình hắn rất loạn, cũng không quan tâm ai đánh hắn rồi ném hắn vào Vân Thâm. À, hắn căn bản không cảm thấy Lam Hi Thần sẽ ra tay với mình, chỉ cho rằng huynh ấy vui mừng hăng hái làm việc nghĩa. Nói tới mới nhớ Lam đại ca thế mà vẫn chưa dậy, quả nhiên làm Tông chủ thật là mệt mà, chắc không phải thức trắng đêm để xử lý công việc đấy chứ.
Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện lại nghĩ hắn kéo mạt ngạch của Lam Trạm, rồi từ chối lời cầu thân của Lam Hi Thần, ca của Lam Trạm thế mà còn dám mang hắn đến phòng ở của Lam Trạm. Không thể không nói, Lam Hi Thần quả thực rất rộng lượng. So với Giang Trừng không biết tốt hơn bao nhiêu. Nếu là hắn, thì đã sớm đánh cái người cô phụ Lam Trạm một trận, còn lâu mới quan tâm đến sự sống chết của người đó.
Khụ khụ, nhưng hiện giờ người cô phụ Lam Trạm là Ngụy Vô Tiện hắn, chuyện này thật xấu hổ. Hắn vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng về tình cảm của mình, nhưng mà, hắn vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, người có đôi mắt sáng trong như pha lê, tuấn tú nhã chính, thái độ chính trực, khác hoàn toàn với chính mình, thì hắn thở dài, bất kể thế nào, hắn cũng không thể kéo Lam Trạm xuống nước, Hàm Quang Quân xứng đáng với tiên tử tốt nhất, sao có thể ở bên hắn?
Ngụy Vô Tiện nghiêm mặt nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ trong lòng cảm nhận được, rất muốn bỏ chạy, nhưng y lại không nỡ rời khỏi Ngụy Anh, huống chi Ngụy Anh còn có lời muốn nói với y.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi rất tốt, ngươi thực sự rất tốt, nhưng mà ta không thể đồng ý với ngươi được, ngươi biết đấy, ngươi là tấm gương của các đệ tử, là tiên môn danh sĩ, được mọi người kính trọng. Ta thì sao, bây giờ là một người tu luyện ma đạo, khiến người ta căm ghét, bình thường thúc phụ ngươi nhìn ta không thuận mắt, ta cũng không quen với gia quy và món ăn của nhà các ngươi, Nguỵ Vô Tiện ta và Lam gia các ngươi từ trên xuống dưới không có điểm nào tương xứng cả, cho nên, Lam Trạm …..”
Ngụy Vô Tiện còn muốn tiếp tục đưa ra ví dụ về những chỗ không phù hợp giữa mình và Lam Vong Cơ, nhưng sắc mặt Lam Vong Cơ tái nhợt, thậm chí bắt đầu run rẩy, như thể đang kiềm nén bản thân. Ngụy Vô Tiện nhìn ánh nước trong đôi mắt nhạt màu kia, hắn ước gì có thể tự đánh chết mình vì những lời nói vừa rồi. Tại sao phải nói nhiều như vậy, lẽ ra hắn nên đợi lúc người ta rời khỏi rồi lén lút bỏ đi, cũng không mức nói lời tổn thương người khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play