Lam Hi Thần dự định hôm nay rảnh rỗi sẽ sắp xếp sách cổ. Từ khi Tàng Thư Các bị đốt cháy, tất cả sách cổ có thể cứu được đều chất thành một đống, rất lộn xộn, việc sắp xếp khá khó khăn, bình thường hầu hết đều là Lam Vong Cơ giúp sắp xếp. Hôm nay lúc Lam Hi Thần đến Lam Vong Cơ cũng ở đó, thấy đệ đệ an an tĩnh tĩnh chép sách như thường lệ, hắn cũng không tiện lên tiếng hỏi về chuyện luyện công vào đêm trăng mà môn sinh tuần tra đã nói.

Thấy Lam Vong Cơ nhìn mình, hắn chỉ gật đầu tỏ ý đáp lại, sau đó ngồi xuống vị trí thường ngày, đang chuẩn bị sắp xếp sách vở ở bên cạnh, thì thấy ống tay áo Lam Vong Cơ không có gió mà lay động. Lam Hi Thần không khỏi dừng động tác lại, nhìn men xuống ống tay áo, lại thấy hai con thỏ đang chen chúc trên chân Lam Vong Cơ, thỉnh thoảng lắc lư cái tai, làm tay áo Lam Vong Cơ rung rinh theo.

Lam Hi Thần ngập ngừng mở miệng hỏi: "Vong Cơ, đó là cái gì?"

Lam Vong Cơ nhìn theo ánh mắt của huynh trưởng, nâng hai con thỏ lên, nghiêm túc nói:

"Huynh trưởng, đây là con thỏ."

"......" Lam Hi Thần nhất thời nghẹn lời. Mà Lam Vong Cơ lúc này đã sắp xếp xong số lượng của ngày hôm nay, thấy huynh trưởng không có dặn dò gì khác, đứng dậy thu dọn trên bàn, ôm hai cái bánh trôi rời đi.

Nếu Lam Hi Thần vẫn không nhìn ra Lam Vong Cơ có vấn đề, thì hắn thực sự ngu ngốc. Tuy nhiên vì sự do dự này, mà Lam Vong Cơ đã đi xa rồi. Lúc này Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta ôm hai con thỏ béo núng nính đi trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, A! Sự kết hợp giữa lãnh đạm và dễ thương này thật sự là vừa đẹp...... Có quỷ thì có!

Vì sắc mặt lạnh lùng của Lam Vong Cơ, không ai dám bày ra ngoài vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng khi Lam Vong Cơ đi ngang qua, bọn họ đều không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bóng dáng bạch y đó. Có lẽ hôm nay tiết trời nóng quá, bọn họ bị say nắng rồi, nên mới có ảo giác như vậy, thật sự là quá mức không nhã chính.

Mà Lam Khải Nhân đang trên đường chuẩn bị đi nghị sự với các trưởng lão thì gặp gỡ đối mặt với Lam Vong Cơ, giờ này khắc này không khỏi nghĩ tới một câu thành ngữ, oan gia ngõ hẹp nha!

Dù sao thúc phụ cũng cảm thấy cảnh tượng này có chút huyền ảo, cũng giống như Lam Hi Thần, ngập ngừng hỏi Lam Vong Cơ: "Vong Cơ, trong ngực ngươi là cái gì?"

Lam Vong Cơ vẫn như cũ giơ hai con thỏ lên trước mặt Lam Khải Nhân nghiêm túc nói:

"Thúc phụ, đây là con thỏ."

"Ồ, thì ra là con thỏ ha! Vậy không có gì, Vong Cơ ngươi đi đi." Lam Khải Nhân vô thức đáp lại, thấy vậy Lam Vong Cơ bèn tiếp tục ôm con thỏ bước đi, trước khi đi còn xoa con thỏ một cái.

Không biết là do Lam Khải Nhân phản ứng lại hay là cảnh tượng ấm áp này kích thích đến ông, ông quay người lại hỏi: "Vong Cơ, ngươi định làm gì?"

Lam Vong Cơ nói mà không quay đầu lại: "Vong Cơ muốn mang bánh trôi xuống núi."

Bánh trôi = con thỏ, không mắc bệnh.... mới là có quỷ á!

Đến khi Lam Hi Thần một đường rảo bước đuổi theo Lam Vong Cơ đến đây theo hướng mà môn sinh chỉ dẫn, thì nhìn thấy thúc phụ giống như hóa đá, không khỏi dừng lại hỏi xem xảy ra chuyện gì. Mà Lam Khải Nhân giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, kéo Lam Hi Thần lại nói, giọng nói thậm chí có chút run rẩy: "Hi Thần! Nhanh lên! Ngăn Vong Cơ lại!"

Lam Hi Thần có chút không biết chuyện gì.

"Vong Cơ nó muốn xuống núi! Nó muốn ôm hai cái bánh trôi, không phải, hai con thỏ xuống núi!"

Mà lúc này có một môn sinh tới báo cáo, nói Hàm Quang Quân đã ra khỏi sơn môn, còn ngự kiếm phi hành mà đi nữa.

Lam Khải Nhân trực tiếp đẩy Lam Hi Thần một cái loạng choạng, nghiêm nghị nói:

"Hi Thần, nhanh lên! Cần phải! Lập tức! Ngay tức khắc mang Vong Cơ trở về!"

Hôm nay, vào một thời điểm nào đó, nếu có người ngước đầu nhìn về hướng Vân Thâm, thì sẽ nhìn thấy hai luồng kiếm quang sáng rực lần lượt xẹt qua bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play