Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

chương 64


9 tháng

trướctiếp

 

Tần Chất nhìn Bạch Cốt hồi lâu, dáng vẻ sững sờ yên tĩnh chờ đợi đó khá ngây thơ. Nếu hắn nói quá thẳng thừng, e rằng nàng nhất thời khó mà chấp nhận được, chưa biết chừng có thể đẩy nàng ra xa hơn.

Hắn im lặng một lúc, cánh môi khẽ mấp máy nhưng vẫn chưa thể mở miệng nói ra. Cuối cùng Tần Chất vươn tay khẽ chạm vào nước chén trà, đợi cho đến khi ngón tay đã thấm nước bên trong mới chuyển qua viết lên mặt bàn đá.

Bạch Cốt nhìn ngón tay thon dài của hắn viết trên bàn đá, sắc mặt dần cứng đờ. Hắn cứ viết được vài nét thì nước trà trên đầu ngón tay sẽ khô lại, sau đó sẽ quay lại chén trà nhúng một chút nước rồi tiếp tục viết, từng nét không nhanh không chậm, tựa hồ cho nàng thời gian để thích ứng.

Nhưng dù hắn có cho nàng nhiều thời gian hơn nữa cũng vô dụng, nàng và mấy chữ này chẳng quen biết gì nhau, cùng lắm là mấy chữ này biết nàng mà thôi.

Bạch Cốt xem không hiểu, chỉ có thể nhìn ngón tay của hắn phác họa trên bàn đá, hình như sắp viết xong…

Nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt ngày càng căng thẳng.

Tần Chất viết xong nét cuối cùng mới ngước mắt nhìn lại thấy biểu hiện cứng đờ của Bạch Cốt. Thân thể đột nhiên cảm thấy hơi run rẩy, hắn có thể chấp nhận được mọi biểu hiện của nàng dù là không thể tin được hay là kinh ngạc hoảng hốt; duy chỉ có vẻ mặt cứng đờ lúc này là hắn không muốn nhìn thấy.

Bạch Cốt thấy hắn dừng tay nhưng cũng không hề ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lông mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng vô cùng bồn chồn.

Nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ, việc không biết chữ có thể nói là chạm đến yếu điểm duy nhất trong lòng nàng. Nếu như để mọi người biết được thánh thơ trong giới sát thủ lại thất học dốt đặc cán mai thì bảo nàng làm sao chịu nổi đây?

Hơn nữa người biết được chuyện này lại là Tần Chất, mắt cá không sánh được với trân châu, dĩ nhiên trong lòng sẽ rất đau xót. Nhưng giữ được chút thể diện cuối cùng là việc duy nhất mà mắt cá kiên trì được, nàng đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.

Tất cả những biểu hiện nhỏ này đương nhiên đều rơi vào mắt của Tần Chất. Hắn nhìn lên chữ trên bàn đá, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cố chấp hỏi: “Ngươi có cảm nghĩ gì?”.

Bạch Cốt hơi mím môi lộ ra một nụ cười cứng nhắc: “Khá tốt”. Thấy Tần Chất ngước mắt nhìn lại, có vẻ hắn không hài lòng lắm, hình như còn muốn hỏi thêm gì đó.

Nàng liền giành nói trước để chuyển đề tài, mặc kệ là cố ý hay không: “Nét chữ của huynh thật đẹp, nếu có một ngày ta có thể viết đẹp được như vậy thì tốt quá”.

Tần Chất từ từ rủ mi, bàn tay đặt trên bàn đá dần siết chặt, cả người đều căng thẳng nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không nhìn ra được có chút gì không ổn.

Nhưng bầu không khí xung quanh đã thay đổi, căng đến mức da đầu tê dại, gió thu sau cơn mưa phất qua người không còn mang theo hơi lạnh nữa mà là ý vị nhức nhối, lòng bàn chân dường như cũng cảm thấy có chút ớn lạnh.

Sự yên lặng đột ngột này khiến Bạch Cốt nhất thời cảm thấy hụt hẫng. Tần Chất trước đây đối phó với mọi chuyện vẫn luôn tỏ ra hòa nhã, sẽ không quá mức thân mật khiến nàng ác cảm, cũng không quá xa cách khiến người ta cảm thấy không thân thiết, càng không để cho bầu không khí rơi vào trạng thái căng thẳng và cứng nhắc như lúc này.

Chỉ cần hắn bằng lòng thì tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho Bạch Cốt cảm thấy có chút nào không được tự nhiên, cho nên cho dù lúc trước hai người bọn họ thân mật như vậy nhưng cũng không khiến Bạch Cốt cảm thấy khó chịu chút nào.

Hiện giờ lại cảm nhận được rõ ràng, nàng vốn đã ít nói nên đương nhiên không biết nên nói gì, nhất thời chỉ có thể ngồi cứng đờ, nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn.

Im lặng một lúc, ngón tay đang siết chặt của Tần Chất từ từ buông lỏng. Hắn nhìn Bạch Cốt, khóe môi hơi mỉm cười nhưng ý cười trong mắt vẫn chưa đạt, môi mỏng hé mở thuận miệng nói: “Ngươi và ta giống nhau, ta cũng thấy viết rất hay, thật ngạc nhiên khi một người nghiêm nghị và chính trực như Hành Quách Công lại có thể viết ra một câu như vậy”.

Bạch Cốt nhìn lại chữ viết trên bàn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, đã biết được đại khái ý tứ tất nhiên có thể tiếp lời: “Hóa ra mấy câu này là do Hành Quách Công biết à, ông ấy viết cũng rất hay”.

Sắc mặt Tần Chất hơi tái nhợt, trầm mặc hồi lâu, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt tán đồng: “Đúng vậy”.

Lời vừa dứt, không gian lại trở nên lạnh lẽo. Bạch Cốt trước đây còn có tiếng là vua nhạt nhẽo, giờ Tần Chất lại không nói lời nào, không gian dường như bị tê liệt. Nàng cũng nhìn ra tâm tình của Tần Chất không tốt, hình như không muốn nói chuyện lắm.

Bạch Cốt thật sự khó chịu, có chút cảm giác như ngồi trên kim châm, im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nếu không có việc gì nữa vậy thì ta về trước”,

Khóe môi Tần Chất khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười cực nhạt, vẻ mặt ôn nhu nói một chữ: “Được”.

Bạc Cốt hơi giật mình trước ý định đuổi khách không hề che giấu của hắn, càng cảm thấy có vài phần xấu hổ, liền nhẹ nhàng gật đầu: “Lần sau ta lại đến thăm huynh”, nói xong bèn đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Nói là như vậy nhưng trong lòng nàng cũng không có ý định tới nữa. Rõ ràng mới nãy vẫn còn vui vẻ mà bỗng nhiên lại không vui. Mặc dù nàng không đoán được tâm tư của hắn nhưng cũng đoán ra được vấn đề tám chín phần là do nàng; nếu nàng là lý do khiến hắn không vui thì thà ít đến thì hơn.

Tần Chất nhìn Bạch Cốt rời đi với vẻ mặt trống rỗng. Nếu là trước đây, cùng lắm nàng chỉ bước đi nhanh hơn một chút, nhưng hiện giờ trong mắt hắn nàng lại rời đi như đang chạy trốn, giống như coi hắn là rắn độc ác thú.

Y phục trắng toát đã khuất khỏi tầm nhìn của hắn nhưng hắn vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm.

Bàn đá màu xám nhạt, chữ trên đó giống người phong lưu nho nhã, nhìn ngang giống như một khu rừng trên sườn núi tiêu sái lẫm liệt, nhưng vì ý nghĩa trong đó mà lộ ra vài phần kiều diễm.

Nước trà trên mặt bàn đá hiện ra màu xám đen rồi dần dần nhạt đi, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết trên đó: “Chỉ có núi Nam và ánh mắt người, ngàn lần gặp gỡ chẳng đổi dời”.

Tần Chất im lặng ít lâu, chậm rãi thu lại tầm mắt. Hắn phất tay một cái, chén trà lúc đầu bị chạm vào rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh. Nước trong chén tràn ra thấm dần xuống mặt đất vẫn còn hơi ướt. Hắn thu hồi tầm mắt, khuôn mặt hờ hững vô cảm pha lại một chén trà khác.

Trên cầu gỗ, một ông lão đang chậm rãi đi tới. Người nọ đứng yên phía sau Tần Chất vài bước, một lúc sau mới cất giọng âm trầm gọi: “Tần công tử”. Ngữ điệu thong thả mà lộ ra thứ cảm giác quỷ dị, nghe xong khiến cả người cảm thấy khó chịu, ngữ khí khinh mạn và thiếu tôn trọng.

Tần Chất không thèm để ý, ngón tay nâng lục lạc trên bàn, sắc mặt ôn hòa: “Làm phiền Khâu trưởng lão mang Đế vương cổ đi Ba Châu một chuyến”.

Khâu Thiền Tử nghe vậy đôi mắt bỗng mở to, tiến lên cầm lấy lục lạc xem xét, quả nhiên là Đế vương cổ!

Lão ta đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tần Chất, nhớ tới hắn và Bạch Cốt có giao hảo, lập tức nổi giận: “Quả nhiên là do hai người các ngươi hại ta!”.

Tần Chất nghe vậy cười khẽ thành tiếng, mặt mày phảng phất ý cười: “Khâu trưởng lão sao lại nói vậy, giờ rõ ràng là ta đang giúp ông mà”.

Khâu Thiền Tử cầm lục lạc trong tay, nhìn Tần Chất bằng ánh mắt âm u, khuôn mặt bỗng lộ vẻ nguy hiểm, hiển nhiên là không tin lời hắn nói.

Tần Chất khẽ mỉm cười, lịch sự mở miệng nói: “Lần này đi Ba Châu, Khâu trưởng lão chỉ cần làm một chuyện đó là cùng Đỗ Trọng lấy mạng Xưởng công của các ngươi. Sau khi mọi việc hoàn thành, ta sẽ giúp ông ngồi lên vị trí Xưởng công”.

Khâu Thiền Tử nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười: “Đúng là ăn nói ngông cuồng, ngươi cho rằng mạng của Xưởng công dễ lấy thế hả. Võ công của ông ta thâm sâu khó lường, còn có Ám Ảnh cả ngày theo sau. Nếu có thể dễ dàng chặn giết như vậy thì Ám Xưởng đã bị lật đổ từ lâu rồi”.

Tần Chất cười nhạo thành tiếng, ánh mắt như có ý khinh thường nhìn về phía Khâu Thiền Tử: “Khâu trưởng lão đã già rồi, làm việc khó tránh khỏi bó tay bó chân, nhưng hiện giờ không phải là lúc hèn nhát, muốn làm Xưởng công há lại sợ bóng sợ gió?”.

Khâu Thiền Tử thấy hắn càng cao ngạo thì ánh mắt nhìn hắn càng thêm âm độc. Tướng mạo của lão ta vốn đã vô cùng hung ác, biểu hiện lúc này càng khiến người ta phải thêm đề phòng, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Im lặng qua đi, Khâu Thiền Tử đột nhiên đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào người thì chân đã mềm nhũn trực tiếp quỳ rạp xuống đất. Lão ta muốn đứng dậy nhưng hai chân đã hoàn toàn mất đi tri giác.

Trong lòng lão hoảng hốt kinh sợ, ngước mắt nhìn về phía Tần Chất, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa không đổi: “Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.

Tần Chất cười mà không nói, nghe vậy cũng không trả lời mà đưa tay bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, coi như không có ai bên cạnh.

Thưởng trà được một lúc, chờ đến khi Khâu Thiền Tử không có được câu trả lời, trong lòng càng lúc càng thêm bứt rứt, lúc này Tần Chất mới thong thả đặt chén trà xuống, mở miệng nhàn nhạt nói: “Tại hạ chỉ là người qua đường, vốn thích yên tĩnh, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng nên ta đành phải ngáng đường kẻ khác thôi”.

Câu này tưởng như không liên quan nhưng nó lại nói đúng vào trọng tâm. Người khác có thể không hiểu được nhưng Khâu Thiền Tử thì nhất định biết. Lão đã đọc câu này vô số lần, cả đời này sẽ không bao giờ quên.

Đó là trình độ mà lão khổ tâm muốn đạt được, mặc dù mỗi lần ngoài mặt đều tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lòng sớm đã chôn chặt nỗi sợ hãi sâu sắc.

Trong lòng lão hoảng hốt, muốn lùi về phía sau nhưng hai chân lại không hề có cảm giác, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, sợ hãi nói: “Thì ra là ngươi!!!”.

Suy nghĩ của lão đã trở nên rối rắm, không hiểu gì cả, chỉ lẩm bẩm trong miệng nói: “Không thể nào, không thể nào là ngươi được, lần đó ở Huyền Môn Quan không thể nào chỉ có một người, rõ ràng là rất nhiều…”.

Tần Chất bỗng cười nhạt thành tiếng, nụ cười trong trẻo dần trở nên kiêu ngạo bất phàm, cuối cùng dường như cảm thấy vô cùng thú vị: “Ta cũng cảm thấy thật là lạ, rõ ràng chỉ có một mình ta, sao vô duyên vô cớ lại lan truyền là có rất nhiều người. Có lẽ bọn họ căn bản không biết “tại hạ” nghĩa là gì”.

Đúng vậy, “tại hạ” là tự xưng, đã là tự xưng thì đó chỉ là một người, sao lại có thể viết lên Hoa Danh Sách là có rất nhiều người được…

* Hoa Danh Sách: là một thứ lưu truyền trên giang hồ, ghi lại các cao thủ…

Khâu Thiền Tử không tin nhưng hai chân cứ dần mất đi tri giác khiến lão không thể không tin. Lão ta đường đường là trưởng lão Ám Xưởng, dù kém cũng không thể nào kém đến nông nỗi này.

Chỉ có thể chứng minh người trước mặt giỏi hơn lão, không!

Chắc phải giỏi hơn lão mấy lần thậm chí mấy chục lần!

Đồng tử của lão đột nhiên giãn ra, hàm răng cứ va chạm liên tục, vô cùng sợ hãi đến nỗi cả người căng chặt toát mồ hôi lạnh.

Tần Chất chỉ cười, biểu cảm khuôn mặt cực kỳ ôn hòa: “Khâu trưởng lão yên tâm, vị trí Xưởng công đối với ta cũng chỉ như một giọt nước giữa đại dương, cho ông cũng không sao. Chỉ cần ông nghe lời ta thì ông chính là Thiên tuế gia mới của Ám Xưởng.

Khâu Thiền Tử nghe vậy liền tin, bởi vì hắn đâu cần phải lừa lão, nhưng lão vẫn còn chút nghi hoặc: “Công tử thật sự muốn giúp đỡ ta mà không phải là Bạch Cốt?”.

“Bạch Cốt sớm đã cho thấy không quan tâm tới Ám Xưởng nữa, xong việc hắn sẽ tự rời khỏi”.

Sao có thể chứ! Chỉ cần là người của Ám Xưởng, có ai lại không muốn làm Xưởng công. Xưa nay bọn họ đều phải chiến đấu mới có thể sinh tồn rồi tăng lên từng cấp, giống như chọi gà lớn lên, thậm chí gà chọi được nuôi mỗi ngày còn nghĩ làm sao để đấu chết đồng loại, hỏi làm sao con người lại không có dã tâm.

“Không thể nào, ta dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Bạch Cốt tuyệt đối không thể nào không quan tâm đến Ám Xưởng, hắn nhất định đang lừa gạt công tử!”.

Khâu Thiền Tử vô cùng kích động, lời nói chắc như đinh đóng cột khiến người khác không thể không tin.

Tần Chất lẳng lặng nhìn lão ta, không nói một lời.

Chân của Khâu Thiền Tử dần dần lấy lại được cảm giác nhưng lại không lập tức đứng lên mà quỳ tiến lên mấy bước, khẩn thiết nói: “Công tử, Bạch Cốt chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Trước đây hắn bò từng bước mới lên được vị trí trưởng lão Quỷ Tông, chính với dáng vẻ vô tâm đó, nhất định hắn còn có điều đang giấu giếm công tử”.

Tần Chất nghe không sót một từ, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, lãnh đạm nói: “Hắn sẽ không lừa ta”.

=====

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp