Không Phải Người Tốt ( tiếp từ chương 30)

chương 59


9 tháng

trướctiếp

 

[Không phải người tốt] Chương 60: Hôm nay Kiển Kiển không muốn nếm miệng nhỏ của ta sao 

Bạch Cốt cúi đầu xuống không để ý đến ai.

Tần Chất đợi một lúc rồi giơ ngón tay chọt vào đôi vai nho nhỏ trước mặt. Thân thể nhỏ nhắn đong đưa theo ngón tay, nàng vẫn không để ý nhưng cũng không cáu kỉnh.

Tần Chất nghiêng người nhìn qua, nhỏ giọng dỗ dành: “Bạch Bạch, ta đã hái cho ngươi rất nhiều nấm, có muốn theo ta đi xem chúng không?”.

Ngón tay Bạch Cốt đang chọc lỗ trên đất khẽ dừng lại, do dự một lúc mới nói: “Không muốn xem”.

Tần Chất nhìn bóng dáng suy sụp của người trước mặt, bước lại gần một chút, hắn cúi đầu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”.

Dáng vẻ của một đại ca ca ăn nói nhẹ nhàng dịu dàng như vậy khiến Bạch Cốt càng tủi thân hơn. Nàng rút ngón tay đang chọc trên đất lại, giọng nói như có vẻ ghi thù: “Huynh vứt hết đồ ăn của ta rồi, ta không thèm để ý đến huynh nữa”.

Tần Chất nghe thế thì rũ mi xuống, im lặng một lúc lâu mới nói: “Xin lỗi”.

Bạch Cốt lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt cô đơn của thú cưng thì muốn ôm hắn vào an ủi một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng vẫn kìm lòng được.

Advertisement

Làm gì có chuyện thú cưng làm sai mà dễ dàng cho qua như vậy được, lần này nàng nhất định phải lạnh nhạt một khoảng thời gian để cho hắn một bài học!

Bạch Cốt nhìn xuống đất, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt. Nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Tần Chất đưa một túi giấy dầu tới, nàng bất giác nuốt nước miếng mở to mắt nhìn chằm chằm vào túi giấy.

Tần Chất khẽ mỉm cười, duỗi ngón tay chậm rãi mở giấy ra. Bên trong là một chiếc đùi gà sốt mật ong, màu sắc óng ánh, bên trên là một lớp sốt, cắn một miếng chắc chắn sẽ đầy nước thịt.

Bạch Cốt nhìn đùi gà thèm chảy nước miếng nhưng không đưa tay lấy, nàng vẫn đang ghi thù đấy.

Tần Chất thấy vậy cũng không vội, hắn cầm đùi gà lên chạm vào đôi môi mềm mại trước mặt, vừa chạm vào lập tức rút lại, không hề để lâu.

Bạch Cốt vô thức vươn lưỡi ra liếm sạch nước sốt trên môi, đầu lưỡi liếm giọt nước sốt đọng trên bờ môi, trông vô cùng non mềm. Nàng đã nếm thử mùi vị nên càng nhìn chằm chằm cái đùi gà trước mặt.

Ánh mắt Tần Chất tối sầm lại, đưa đùi gà trong tay qua, vừa chạm vào cánh môi trước mặt liền nhẹ nhàng xoa, trầm giọng nói: “Có muốn ăn không?”.

Đồ ăn yêu thích nhất đặt ngay bên miệng, lý nào lại không ăn chứ?

Bạch Cốt không nhịn được, há to cái miệng nhỏ nhắn cắn “ngoạm” cái đùi gà tươi mềm một cái. Nàng nhai vài lần, vừa định đưa tay cầm lấy đùi gà thì Tần Chất đã nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng giữ lại: “Ngón tay ngươi bẩn rồi”. Nói rồi hắn lại đưa cái đùi gà lên miệng nàng, Bạch Cốt cắn một miếng nữa, đôi mắt đã cong lên, cái đuôi phía sau dường như lại bắt đầu ngoe nguẩy.

Bạch Cốt cắn vài miếng đã ăn xong đùi gà, cái đùi này nhỏ quá không đủ để nhét kẽ răng nữa. Nàng liếm khóe môi có chút tiếc nuối, nhưng thấy Tần Chất hơi phiền muộn nói: “Bạch Bạch ta phải đi rồi”.

Bạch Cốt mở to mắt nhìn hắn, vẻ mặt bàng hoàng như cái đuôi đang vẫy của chó con đột nhiên dừng lại.

“Cổng lớn của Hầu phủ canh gác rất nghiêm ngặt, muốn vào cũng không dễ dàng, sau này chúng ta không có cơ hội để gặp nhau rồi, ngươi phải ngoan nhé”. Tần Chất giơ tay sờ cái đầu bù xù trước mặt.

Bạch Cốt chớp mắt, cảm thấy hơi đột ngột, nàng còn chưa kịp phản ứng thì Tần Chất đã đứng dậy đi ra khỏi sân.

Bạch Cốt nhìn Tần Chất rời đi, nàng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng mà hắn đã để trên đầu mình, nhưng người đã đi rồi.

Nàng lập tức cảm thấy không vui, đi theo hắn như con chó con đột nhiên bị bỏ rơi. Từ xa nàng đã thấy Tần Chất biến mất sau cánh cửa thùy hoa bèn vội vàng đuổi theo.

(Truyện chỉ được đăng tại Vouusontrang.com)

Hầu phủ rất náo nhiệt, rất nhiều người hầu đi lại, bọn họ đều không chú ý đến Bạch Cốt. Dọc đường Bạch Cốt đều không gặp phải trở ngại gì mà đuổi theo Tần Chất ra khỏi Hầu phủ bằng cửa sau, nhưng Tần Chất đã biến mất sau khi bước qua cánh cửa, chỉ trông thấy có một chiếc xe ngựa đậu ở cách đó không xa.

Bạch Cốt ngẩn ngơ bám lấy cánh cửa một lúc lâu, vừa rồi vẫn còn thấy mà sao mới chớp mắt đã biến mất rồi.

Nàng nhất thời hoảng sợ, vội vàng đến gần chiếc xe ngựa phía trước đi một vòng rồi leo lên xe ngựa, vừa định giơ tay vén rèm xe nhưng người bên trong đột nhiên nghiêng người ôm lấy nàng qua rèm xe.

Bạch Cốt chịu không nổi, nửa người trên ngả về phía trước, tấm rèm xe dán vào mặt nàng, người trong xe duỗi tay ôm lấy eo thon của nàng, vùi đầu vào hõm cổ nàng. Đôi môi ấm áp của hắn áp trên cổ nhẹ nhàng cọ xát, giọng nói trong trẻo hơi trầm thấp giữa đầu lưỡi: “Tiểu bảo bối, sao bây giờ mới đến?”.

Hơi thở nóng hầm hập phả vào làm cho nàng nổi hết cả da gà, thân thể vô cớ run rẩy. Bạch Cốt nức nở một tiếng vội giơ tay đẩy hắn ra, nàng muốn duỗi ngón út trắng nõn vén tấm rèm đang dán trên mặt ra nhưng động tác của hắn càng dùng sức, cảm giác nóng bỏng ẩm ướt chạy dọc từ cổ đến dái tai, sức lực trên tay cũng càng lúc càng mạnh.

Bạch Cốt vội quay đầu tránh, sợ hãi hét lên: “Kiển Kiển!”.

Tần Chất vừa nghe thì dừng lại, khẽ vươn tay vén rèm xe lên, trông hắn kinh ngạc như nhận nhầm người vậy: “Sao lại là ngươi?”. Nói rồi hắn liền đỡ nàng dậy, vẻ mặt có chút lúng túng: “Bạch Bạch, ta không biết là ngươi, ta nghĩ là người khác nên mới…”.

Bạch Cốt nghe thế thì giữa hàng lông mày hiện lên một tia hung dữ, nàng ngồi bệt xuống xe ngựa, đôi mắt nhỏ xinh nhìn Tần Chất tràn ngập sự u oán, hỏi ngược lại: “Ai là tiểu bảo bối của huynh?”.

Đôi mắt Tần Chất cười như không cười, vẻ mặt dịu dàng, chỉ là không trả lời câu hỏi của nàng.

Bạch Cốt thấy thế thì càng không vui, vừa nghĩ đến hắn còn có tiểu bảo bối khác, trong lòng bỗng chốc vụn vỡ. Nàng xê dịch cái mông vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chua xót ghé sát lại trông rất tủi thân: “Huynh đi đâu tìm tiểu bảo bối?”.

Tần Chất nhìn đôi mắt ướt nhèm trước mặt, lông mày và khóe mắt hơi cong lên. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, véo nhẹ một cái rồi dựa vào trong xe ngựa, giọng điệu vô cùng dịu dàng khiến người ta không dám nhận đó là hắn: “Ngươi mới là tiểu bảo bối của ta, được rồi chứ”.

Bạch Cốt thấy hắn không nói người đó ra, không khỏi cụp mắt xuống buồn rầu nằm trên ngực hắn.

Tần Chất nhìn cái đầu bù xù nằm trên ngực mình, khóe miệng vô thức cong lên, trọng lượng này thực vừa tầm tay.

Hắn nhìn rất lâu mới gọi Chử Hành.

Chử Hành vội nhảy xuống từ trên cái cây cách đó không xa, vẻ mặt hoảng hốt, nhất thời hối hận bản thân không nên luyện võ, luyện đến mức tai thính mắt tinh, những chuyện không nên nhìn, không nên nghe đều lọt vào tai và tầm mắt hắn ta. Trong thời gian ngắn hắn ta không thể chấp nhận được sự thật này nhưng vẫn đờ đẫn lên xe kéo dây cương, vung roi đánh xe ngựa đi về Tần phủ.

Cỗ xe ngựa từ từ lắc lư, Bạch Cốt nằm trên ngực của thú cưng, thân thể mềm mại lắc lư theo cỗ xe. Nàng càng nghĩ càng không vui, thú cưng cũng không quan tâm đến nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu hơn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Chất, hắn đang nằm trong xe ngựa, một chân hơi co lại một chân duỗi thẳng càng làm chân hắn dài hơn. Một cánh tay đặt sau đầu làm gối, tay còn lại đặt ở bên cạnh nhưng lại cách nàng một chút, không còn ôm ấp nàng như trước nữa.

Lúc này Bạch Cốt rất buồn, thú cưng bé bỏng của mình đã có tiểu bảo bối khác ở bên ngoài rồi nên không còn gần gũi với mình nữa…

Trước đây hắn rất thích ôm hôn nàng nhưng giờ ngay cả đầu ngón tay của nàng hắn cũng không đụng vào. Bạch Cốt càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, khóe môi cũng xị xuống.

Tần Chất thấy Bạch Cốt không dựa vào mình mà cứ ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, nhất thời khó hiểu hỏi: “Bạch Bạch sao vậy?”.

Bạch Cốt lặng lẽ liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn mấy lần, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của hắn, nhớ đến vẻ xấu xa của hắn thoáng chốc hơi bối rối. Nàng do dự một lúc vẫn đặt chuyện dỗ thú cưng lên đầu: “Kiển Kiển, hôm nay huynh không muốn nếm cái miệng nhỏ nhắn của ta sao?”.

Tần Chất: “…”.

Chử Hành: “…”.

Chử Hành: “???”.

Chử Hành: “!!!”.

Vẻ mặt của Tần Chất rất bình tĩnh, dường như cũng không có phản ứng gì mà chỉ khẽ nhúc nhích cánh tay ở bên cạnh, dường như hắn muốn chạm vào người trước mặt nhưng vẫn dừng lại.

Chử Hành ở bên ngoài quất một roi phát ra tiếng động lớn, cố gắng che đậy những lời vô nghĩa khiến da đầu tê dại.

Bạch Cốt thấy hắn không nói gì thì sát lại gần hơn, bàn tay đang đặt bên tai hắn mon men lại gần, lời nói có chút dỗ dành: “Huynh nói môi của ta rất ngọt, rất muốn nếm thử mà.

Bây giờ ta cho huynh nếm thử, có muốn không?”.

Chử Hành sững sờ, trợn tròn mắt không thể tin được. Cái roi trong tay suýt chút nữa bay ra ngoài. Hắn ta cứng đờ một lúc lâu mới từ bỏ giãy giụa, tự nhủ không sao hết, những chuyện riêng tư thế này nghe nhiều sẽ quen dần thôi, phải học cách mạnh mẽ lên!

(Truyện chỉ được đăng tại Vouusontrang.com)

Tần Chất nhìn cái miệng hơi hé mở trước mặt mềm mại hồng nhuận như đóa hoa đào mới nở, xoa nhẹ vài lần đã đỏ mọng hút mắt khiến người ta khó lòng buông ra, huống chi bên trong còn ẩn giấu cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn chuyên lấy mạng người.

Tần Chất nhìn nàng thật lâu, cưỡng ép rời tầm mắt, lông mi hơi rủ xuống, vẻ mặt thản nhiên: “Bạch Bạch đang nói gì thế, sao ta nghe không hiểu?”.

Bạch Cốt thấy hắn chối thì chợt nổi nóng: “Huynh quên rồi à?!

Trước đây huynh vẫn luôn ôm hôn ta, ta đẩy ra thì huynh đè lại còn cắn ta thật mạnh, huynh xem môi ta bị huynh cắn rách rồi này!” Nói rồi, nàng mân mê cánh môi dựa sát tới trước mặt Tần Chất cho hắn nhìn.

Ngón tay của Tần Chất dần siết chặt, nhìn Bạch Cốt một cái toàn thân vô thức căng cứng.

Trông thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn, Bạch Cốt hoàn toàn tức giận, há miệng cắn lên môi hắn một phát, hung dữ muốn đánh người.

Nói cắn là căn nhưng nàng lại không dùng sức, suy cho cùng vẫn là đau lòng thú cưng bé bỏng của nàng, dù có trừng phạt cũng không nỡ dùng sức nhưng thế này thì như cắn mút vậy.

Hơi thở của Tần Chất dần trở nên hỗn loạn, hắn hơi nghiêng đầu tránh né Bạch Cốt, giọng nói trầm thấp: “Bạch Bạch, không được như vậy”.

Bạch Cốt nghe xong thì khóe miệng nhếch lên, vừa rồi khi hắn tưởng mình là người khác thì thân mật như thế mà bây giờ lại kháng cự. Nàng bất chợt nổi giận, nửa thân trên ghì xuống đè thật trên người hắn, hung hăng cắn môi hắn.

Yết hầu của Tần Chất chất khẽ trượt lên xuống, hơi thở trở nên nặng hơn, các ngón tay siết chặt tấm thảm mềm mại dưới thân, khớp ngón tay dồn sức trắng bệch.

Bạch Cốt cảm thấy cảm giác khi cắn rất thích nên bắt chước theo cách của hắn, vừa cắn vừa mút, cuối cùng định đưa lưỡi ra thăm dò nhưng gặp phải vật cản, hắn cắn chặt răng nhất quyết không buông.

Bạch Cốt hơi sững sờ, chợt nghĩ đến hành vi đêm đó liền học được cách đưa lưỡi gõ vào răng của hắn: “Bảo bối, hé miệng được không, ca ca thương nào…”.

=====

P/s: Tần Chất đã nghiện lại còn ngại ~

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp