Lúc này Trang Sinh Hiên Dật đang ở hoàng cung xem cô phát sóng trực tiếp thì đen mặt: "Ha, để ta xem ngươi có thể mạnh miệng tới khi nào!"
Đến lúc đó đừng hòng khóc lóc cầu xin được quay về!
Bỗng nhiên tầm mắt biến đổi, hình ảnh kéo lên thật cao. Cameras kịp thời bắt được hình ảnh của Trang Sinh Hiểu Mộng, chỉ thấy cô chân đạp trường kiếm lơ lửng giữa không trung.
Trang Sinh Hiên Dật: "?"
Hình ảnh này quá mức chân thật cùng đột ngột, hoàn toàn không cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý. Trang Sinh Hiên Dật không bao giờ ngờ tới trong cuộc sống vốn nhạt nhẽo tầm thường của ông ta lại có ngày xuất hiện loại hình ảnh hoang đường như thế này.
Mà bình luận trên màn hình thấy nhiều thành quen: "Đại thần bay cao thêm nữa đi!"
"Mua khoang mô phỏng lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác bay lên trời."
"Vậy các ngươi không biết rồi, lần trước lúc chị gái bay lên trời đánh sấm chớp, làm ta nằm trong khoang mô phỏng cảm giác bản thân sắp bị sét đánh thành tro. Không hổ là đại tỷ."
“Hối hận lần thứ một trăm, vì sao ta không mua khoang mô phỏng sớm một chút chứ. Nếu không đã được cùng cảm nhận sự sung sướng khi lên trời với đại tỷ rồi."
"Nhắc nhở hữu nghị, ai mắc chứng sợ độ cao không nên vào khoang mô phỏng để trải nghiệm."
"Á á á á á, các ngươi quá chó, khoang mô phỏng đều bị tranh cướp hết hàng rồi."
Sở Tầm trơ mắt nhìn Trang Sinh Hiểu Mộng bay lên trời, vẻ mặt của hắn không quá kinh ngạc cho lắm. Mãi tới khi Trang Sinh Hiểu Mộng hạ xuống hắn mới tò mò hỏi: "Vì sao lại đột nhiên muốn bay lên?"
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Sao anh không hỏi vì sao ta lại biết bay?"
Sở Tầm hỏi: "Vì sao?"
Trang Sinh Hiểu Mộng thấy vẻ mặt đứng đắn của Sở Tầm đã muốn trêu chọc hắn: "Bởi vì ta là thần tiên."
Sở Tầm mở to mắt: "Thần tiên, là thần tiên trong thần thoại cổ xưa sao?"
Trang Sinh Hiểu Mộng không nhịn được bèn phì cười: "Trước mắt mới được coi là bán thần."
Sở Tầm thật lòng thật dạ, bên trong mắt lòng hiếu kỳ mãnh liệt và dục vọng muốn tìm tòi nghiên cứu: "Thật lợi hại." Trang Sinh Hiểu Mộng làm như thật: "Nhưng mà thần tiên không được cho người thường biết thân phận được.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?" Vậy mà Sở Tầm lại tỏ ra sốt ruột. Đây là lần đầu tiên Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy cảm xúc d.a.o động rõ ràng như vậy trên mặt Sở Tầm.
"Vậy thì phải khiến hắn quên đi." Trang Sinh Hiểu Mộng nói.
Sở Tầm lập tức cảm giác không đúng, hai mắt đột nhiên tối sầm lại. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là ánh mắt mang theo nụ cười của Trang Sinh Hiểu Mộng.
"Hầy, anh không giả bộ, ta cũng không giả bộ." Trang Sinh Hiểu Mộng thở dài tiếc nuối: "Ta còn tưởng rằng chúng ta có thể ở đây lâu một chút, hoặc là có thể thân thiết cùng quay lại xã hội Tinh Tế."
"Sao hắn lại hôn mê?"
"Do chị gái làm sao?"
"Tại sao chị gái phải làm như vậy?"
Bình luận trên màn hình vẫn đang không rõ nguyên do, còn Trang Sinh Hiểu Mộng đã đỡ người dậy dứt khoát ngự kiếm phi hành, xuyên qua rừng rậm đi tới trời cao.
[Nhắc nhở, nhiễu sóng không rõ lý do!]
[Nhiễu sóng không rõ lý do!]
DTV
Vào lúc này hình ảnh trở nên mơ hồ vặn vẹo, nhưng chỉ vài giây sau đã hoàn toàn mất hình ảnh.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao cameras lại xảy ra vấn đề?"
"Đại thần không sao chứ?"
"Tin tưởng cô ấy!"
Trang Sinh Hiểu Mộng đứng trước một đám mây, lắc lư Sở Tầm ý bảo: "Nếu các ngươi không ra thì người này sẽ lạnh c.h.ế.t đó."
Rồi sau đó đám mây kia biến mất, lộ ra bộ dáng phi thuyền mà Sinh Hiểu Mộng chưa từng nhìn thấy bao giờ, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Cửa khoang thuyền mở ra, hai người một nam một nữ thoạt nhìn rất uy nghiêm bước ra ngoài.
Trang Sinh Hiểu Mộng không khách khí vác theo Sở Tầm đi tới cửa, nói: "Nhường đường trước đã, ta muốn đi vào."
Hai người kia hoàn toàn không nghĩ tới Trang Sinh Hiểu Mộng lại làm ra hành động này, họ sửng sốt một lát rồi mới nói: "Cô Trang Sinh, lẽ ra chúng ta phải trò chuyện trước đã."