Cô giống như một cái máy không có tri giác sẽ không dừng lại.
May mắn thay, cô đã tìm thấy cổ thụ khổng lồ.
Đắm chìm trong khe nứt mấy chục năm, nó bị linh khí tẩm bổ đến mức vô cùng cứng cỏi, thích hợp làm nguyên liệu luyện khí.
Mỗi khi dụng cụ trong tay bị hư hỏng, cô sẽ bẻ một cành.
Lúc đầu cô cũng đã cố gắng đánh thức ý thức của cây cổ thụ khổng lồ, nhưng vô ích, cô không có thêm năng lượng và không thể bị phân tâm.
Nơi này quá mức nguy hiểm, chỉ cần không chú ý đôi chút sẽ bị cuốn vào khe hở, c.h.ế.t không có chỗ chôn.
Một ngày nào đó, bỗng cổ thụ mở miệng nói chuyện.
"Chi bằng cô luyện ta thành bội kiếm đi."
Trang Sinh Hiểu Mộng sửng sốt một chút, đã lâu cô chưa nói gì: "Ngươi là trách ta, không hỏi tự lấy sao?"
"Ta không có trách cô, trước kia cô cũng tùy tiện như vậy. Mấy tháng trước khi cô rời đi cũng lén bẻ rất nhiều cành cây của ta, khi đó ta muốn nói với cô rằng ta không ngại, cô muốn bẻ cành to hơn cũng được."
"Sao ngươi lại đột nhiên khôi phục ý thức vậy?" Trang Sinh Hiểu Mộng rất hoài nghi là do cô cô độc quá lâu sẽ sinh ra ảo giác.
Hoá ra bản thân cô không một mình, cũng không mất đi cảm giác năng lực.
"Bởi vì ta vẫn luôn muốn nói chuyện với cô, cô là người duy nhất có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Kỳ thật ta đã sớm khôi phục ý thức, đáng tiếc cô không phát hiện ra. Những ngày nay không có ai nói chuyện với cô, ta cảm thấy cô rất cô độc. Một mình cô ở đây cũng sẽ rất cô độc đúng không?"
Cổ thụ cẩn thận xoay người, lộ ra chữ viết được khắc đầy trên thân cây.
"Ta không biết chữ, nhưng ta có thể cảm giác được tâm tình của cô, cô đang nhớ nhung sao? Những thứ này đều là tên sao?"
Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn chữ viết tràn đầy, có chữ Hán, có tiếng Anh, có văn tự thông dụng giữa các Tinh tế, có văn tự Cửu Hạ... Cơ hồ dùng tới tất cả văn tự cô biết.
Quả thật tất cả đều là tên.
Khắc chữ tiêu hao năng lượng rất nhỏ, khắc tên là phương thức tưởng niệm có giá trị tình cảm cao nhất. Cô độc và tưởng niệm sẽ khiến người ta phát điên.
"Ta không muốn đ.â.m xuống đất nữa, cô biến ta thành kiếm là có thể mang ta đi khắp nơi, cầu xin cô."
"Được." Trang Sinh Hiểu Mộng gật đầu: "Ta có thể đặt tên cho ngươi trước không?"
"Được." Nó rất vui.
"Ngươi muốn tên gì?"
"Gì cũng được, chỉ cần do cô đặt.”
Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn khe hở thời không không có điểm cuối: "Gọi là...”
Cô ít khi do dự: "... Quên đi, ra ngoài rồi tính."
Một tuần sau khi hành tinh A-ML6 được giải tỏa, mặt đất không còn sụp đổ và các vết nứt đã ổn định. Có ngàn vạn người từ xa mà đến, có người thưởng thức kỳ quan, phần đông thì đang cầu nguyện Trang Sinh Hiểu Mộng bình an trở về.
Một tháng sau, vết nứt đã khép lại, một bộ phận khu vực đã có thể cho người xuống đất đi lại. Cửu Hạ mua tinh cầu này mua lại, bắt tay vào chuẩn bị trùng kiến.
Ba tháng sau, đầu đề nóng hổi của Tinh Tế vẫn là tên của Trang Sinh Hiểu Mộng. Tiền lời hàng ngày của nhà hàng dưới tên cô đã sớm vượt qua trăm triệu, chuỗi nhà hàng mở rộng khắp toàn Tinh Tế.
Bốn tháng sau, nhiệt độ của Trang Sinh Hiểu Mộng không giảm mà ngược lại còn tăng. Chính phủ Cửu Hạ đã hồi phục khu trại cô ở lúc trước, người phụ trách chủ yếu chính là Sở Tầm.
Khu trại được phục hồi lập tức hấp dẫn vô số fan du khách, nhưng tạm thời không mở cửa cho người ngoài.
Sáu tháng sau, có thương gia liên hệ với Trang Sinh Hiểu Lê, muốn được sở hữu bản quyền về chế tác vật kỷ niệm liên quan đến Trang Sinh Hiểu Mộng, bị Trang Sinh Hiểu Lê hành hung, gây nên sóng gió không nhỏ. Tinh Võng náo nhiệt một trận, có thể tiếp nhận sự thật Trang Sinh Hiểu Mộng đã c.h.ế.t hay không?
Tám tháng sau, bảo tàng tưởng niệm Hiểu Mộng Trang Sinh thông qua xét duyệt, dự tính hạ cánh ở hành tinh Giáp ML6 đã được mệnh danh là "Hậu Mộng Tinh". Bởi vì công trình to lớn, hơn nữa khác với bảo tàng tưởng niệm thông thường, dự tính cần dùng thời gian 10 năm.
Mười tháng sau... Trang Sinh Hiểu Lê làm chủ, bày cơm ở Hậu Mộng Tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT