Trong lúc suy nghĩ ngẩn ngơ, vảy rắn rụng như lá khô. Đám yêu thú ngửi thấy mùi m.á.u tanh lập tức nhào lên khiến Xà yêu đau đớn co rụt cơ thể.
"Xong đời rồi!" Đám quái thú đột biến xông lên, mọi người tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Lúc này không một ai còn tâm trạng để cãi vã nữa.
Tựa như đã mất cảm giác về thời gian không biết tiếng gào thét xung quanh đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại mùi m.á.u tươi nồng nặc gay mũi.
"Không sao cả."
Mọi người tựa như nghe thấy giọng nói ảo giác trước khi chết. Giọng nói này là của Trang Sinh Hiểu Mộng ư?
Cẩn thận mở mắt ra nhìn, hình ảnh chân tay cụt và m.á.u tươi đầy đất đập vào tầm mắt họ. Máu chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chồng chất khiến bọn họ không còn nơi đặt chân. Phóng mắt nhìn ra xung quanh gần như không thấy một con quái thú đột biến nào là còn sống.
Bộ trường sam trên người Trang Sinh Hiểu Mộng đã bị nhuộm đỏ thẫm không còn nhìn ra được màu sắc lúc đâu. Đôi mắt g.i.ế.c chóc nhiều tới mức đỏ bừng.
"Đại, đại thần?" Trợ lý cảm thấy khó tin.
Mặt Trang Sinh Hiểu Mộng không thay đổi: "Còn ngốc ra đó làm gì, đi thôi."
"Có, có thể đi được rồi sao?" Không chỉ có mình trợ lý cảm thấy khó tin, thoát khỏi nơi này hình như hơi dễ quá mức rồi?
Đạo diễn vuốt mặt, nói: "Chúng ta phải trở về kiểu gì?"
Tất nhiên Trang Sinh Hiểu Mộng đã chuẩn bị xong từ lâu, bèn lấy phi hành khí trong túi Càn Khôn ra, nói: "Trong số các ngươi có ai biết lái không?"
"Ta, ta biết." Phi công suy yếu giơ tay lên.
Chờ tới khi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, cuối cùng cũng cảm thấy chân thực khi sống sót sau tai nạn.
“Đại thần, ngươi chỉ mang theo một chiếc phi hành khí thôi sao?"Trợ lý kịp tỉnh táo lại, thấy Trang Sinh Hiểu Mộng không có ý định lên, bèn cố giữ bình tĩnh hỏi: "Ngươi không lên đây à?"
"Các ngươi đi trước đi." Tầm mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn lướt qua khu vực chất đầy t.h.i t.h.ể quái thú đột biến và mặt đất đầy máu, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của chúng.
Lúc này trợ lý mới phát hiện còn thiếu người: "Lão đại đâu rồi? Nó đi cùng với lão Tam, nhưng sao bây giờ lại không thấy đâu?"
Con rắn lớn biến đâu mất rồi?
"Mặc kệ con rắn đó, chúng ta mau đi thôi." Đại minh tinh hồi nãy lên tiếng giục: "Nó là quái thú đột biến, không lẽ các ngươi còn muốn mang theo nó quay về à?"
"Ngươi nói thật quá đáng, nếu không nhờ lão đại thì chúng ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Không lẽ lời ta nói nó là quái thú đột biến, không thể mang về được cũng sai à?"
"Được rồi, giờ là lúc nào rồi, các ngươi đừng cãi nhau ầm ĩ nữa được không?"
Cuộc nói chuyện của họ đều truyền vào tai Trang Sinh Hiểu Mộng.
Cùng lúc đó, một giọng nói âm u từ linh hồn vang lên bên tai: "Họ là những người mà ngươi mạo hiểm cả mạng sống để tới cứu đây ư? Xem ra họ không thật lòng coi ngươi là bạn. Ngươi làm vậy có xứng đáng không?"
"Cần gì phải xứng đáng hay không, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Ta không cần làm bạn hay bất cứ thứ gì của họ."
Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn linh hồn Trang Sinh Hiên Kỳ trong lòng bàn tay: "Huống hồ đó chỉ là một đám yêu thú mà thôi, sao có thể nói là mạo hiểm mạng sống được chứ. Có lẽ nơi này rất nguy hiểm đối với ngươi."
Linh hồn run b.ắ.n lên.
Trang Sinh Hiểu Mộng vừa xem thường vừa thấy khó hiểu: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta câu này?" Ông ta không lên tiếng.
Trang Sinh Hiểu Mộng cũng lười quan tâm, tiếp tục tìm kiếm, cô cất giọng hô to: "Lão đại, ngươi dẫn theo lão nhị chạy đi đâu rồi?"
Khắp nơi chỉ toàn t.h.i t.h.ể nát tươm của yêu thú, theo lý mà nói muốn tìm một con rắn vẫn còn sống không phải việc gì khó.
Chỉ sợ rắn không còn hoàn chỉnh.
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Không thể nào."
Cô sẽ không ra tay tới mức làm thịt luôn cả lão đại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT