"Tại sao?" Chuyện này hắn không biết thật. Sau khi kết hôn, đổi họ theo chồng cũng không phải chuyện hiếm thấy trong hoàng thất Cửu Hạ.

"Đây vốn là họ của bà ấy." Bùi Hàm Yên đáp.

Trang Sinh Hiểu Lê giật mình, hỏi lại: "Vậy gia tộc Trang Sinh mà bà nói là?"

Bùi Hàm Yên: "Gia tộc Trang Sinh là hậu duệ của Thần tộc, có được thần lực cũng không phải là lời đồn. Chỉ là mấy trăm năm trước, gia tộc gốc phân làm hai chi. Chi hoàng tộc đã hoàn toàn dung nhập vào thế tục...”

Trong hoàng cung, nghĩ tới ánh mắt lạnh như băng, tràn ngập sát ý của Trang Sinh Hiểu Mộng kia, Trang Sinh Tư Ngọc vẫn còn sợ hãi.

Nhưng cô ta dựa vào thuật pháp mà kiêu ngạo thì có thể làm gì được hắn? Thế giới này không chỉ có một người tu tiên. Muốn g.i.ế.c hắn còn phải qua một cửa của Trang Sinh Hiên Kỳ kia.

Nếu không, còn có lực lượng vũ trang tinh tế trấn áp. Chỉ dựa vào một mình cô, chẳng lẽ có thể chống lại vũ khí sát thương cỡ lớn sao?

Trang Sinh Hiểu Mộng muốn g.i.ế.c hắn? Quả là nằm mơ giữa ban ngày.

Phụ hoàng nói không sai. Trang Sinh Hiểu Mộng chính là một con sói mắt trắng, lấy oán báo ơn, không ngờ đã muốn g.i.ế.c bọn họ thật.

Không thể tiếp tục lãng phí thời gian, tinh lực với cô ta nữa.

Mặc dù mượn sức Trang Sinh Hiểu Mộng thất bại, nhưng Trang Sinh Tư Ngọc tự nhận thấy đã làm hết sức theo yêu cầu của Trang Sinh Hiên Kỳ với mình. Hắn cũng không cam đoan là có thể nhất định thành công.

Còn về chuyện ứng phó với Trang Sinh Hiểu Mộng như thế nào, đó là việc của Trang Sinh Hiên Kỳ rồi. Mà Trang Sinh Tư Ngọc hắn ngủ đông nhiều năm như vậy, rốt cục đã dọn sạch đại bộ phận chướng ngại trên đường. Hiện tại chính là cơ hội tuyệt hảo để ra tay rồi.

"Người đâu, mời phụ hoàng tới đây."

Trang Sinh Hiên Dật bị con trưởng liên hợp với gia tộc làm mất uy tín, sau đó mất quyền lực hoàn toàn, tinh thần đã sa sút không ít. Mấy đứa con ngày xưa vây quanh ông ta cũng ăn ý không xuất hiện nữa.

Chợt nghe người hầu trong cung đến báo, Trang Sinh Tư Ngọc muốn gặp ông. Trực giác Trang Sinh Hiên Dật biết không ổn, đồng thời giận tím mặt.

"Đứa con bất hiếu! Dám để trẫm đi gặp hắn. Hắn có thân phận gì?"

Ông ta đường đường là hoàng đế Cửu Hạ, làm gì có chuyện hạ thấp thân phận, đi tới nhà thăm viếng con trai. Đây là sự nhục mạ trần trụi đối với ông.

"Cút! Để chính hắn tới gặp trẫm!"

Trang Sinh Hiên Dật hùng hùng hổ hổ. Nói gì cũng không có khả năng tự mình đi gặp đứa con này.

“Xem ra phụ hoàng còn chưa biết vị trí của mình."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

Trang Sinh Tư Ngọc tự đi đến thật.

"Đồ bất hiếu!" Nhìn khuôn mặt ngày thường luôn ôn hòa ngoan ngoãn kia, Trang Sinh Hiên Dật hận tới nghiến răng: "Sao trẫm lại bị loại tiểu nhân gian xảo như ngươi lừa chứ?"

"Phụ hoàng, người không cần nói nhiều nữa. Hôm nay ta tới gặp người là có chuyện quan trọng." Trang Sinh Tư Ngọc không quan tâm tới lời mắng chửi của đối phương, đi thẳng vào vấn đề: "Người ngồi trên ngôi vị hoàng đế lâu như vậy, cũng nên thoái vị nhường ngôi đi."

"Quả nhiên mục tiêu của ngươi là ngôi vị hoàng đế!" Trang Sinh Hiểu Mộng còn không quên những lời lúc trước Trang Sinh Tư Ngọc nói, liên hiệp với gia tộc, buộc ông ta phải giao vị trí trưởng tộc ra, nói rằng ông còn có thể tiếp tục làm hoàng đế.

Kết quả là đại hoàng tử này dã tâm lang sói, bức ông khỏi gia tộc còn chưa đủ, giờ lại nghĩ tới ngôi vị hoàng đế.

Trang Sinh Hiên Dật: "À, ngươi muốn soán vị. Trẫm sao có thể cho ngươi thực hiện dễ dàng được?"

"Phụ hoàng, từ đầu tới cuối ngươi vẫn không chưa hiểu rõ thế cục." Trang Sinh Tư Ngọc cười nhạo, nói: "Đây là chuyện người có thể quyết định được à?"

"Ngươi có ý gì?" Trang Sinh Hiên Dật có dự cảm bất ổn: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái đạo lý tới đâu nữa?"

Trang Sinh Tư Ngọc: "Chuyện này còn phải nhờ con gái tốt của người, Trang Sinh Hiểu Mộng."

"Liên quan gì tới nó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play